Cơ Dạ Tu - Phượng Khanh Ca

Chương 21:

Chương trước

Chương sau

 

Khi hắn đến gần, vừa lúc nghe thấy Phượng Khanh Ca và Cơ Dạ Tu đang thảo luận về âm nhạc, hắn cau mày, bỗng dưng thốt lên:

 

“Nhiên Nhiên, ta cũng muốn học, muội có nguyện ý dạy ta không?”

 

Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.

 

Tinh Lam đang định cắn viên thịt, nhưng viên thịt đã rơi xuống, nảy bật hai lần rồi lăn ra xa.

 

“Ca, huynh định học một chiêu mới à?”

 

Người khác gảy đàn là để trau dồi tâm tính, còn Tinh Huy gảy đàn là để lấy mạng ngươi trong chớp mắt.

 

Dưới gầm bàn, Tinh Huy đã giẫm chân Tinh Lam.

 

Mắt Tinh Lam sáng lên, ngay lập tức hiểu ý, quay đầu cười hì hì nhìn Phượng Khanh Ca:

 

“Khanh Ca, dạy một người là dạy, dạy hai người cũng là dạy, ngươi dạy luôn ca ca ta đi.”

 

“Ngươi chắc chứ?”

 

Khóe miệng Phượng Khanh Ca giật giật, nàng cũng đã từng trải nghiệm sức công phá bởi tiếng đàn của Tinh Huy.

 

“Ừ ừ!”

 

Tinh Lam gật đầu lia lịa, vẻ mặt như thể đi vào chỗ ch3’t, cùng lắm lúc đó nàng tự niệm một cái bùa cách âm là xong.

 

Thế là chuyện dạy đàn được quyết định.

 

Hai nam nhân nhìn nhau, dường như trong không khí đã có tia lửa bắn ra.

 

Ban đầu Cơ Dạ Tu định đến tặng quà, nhưng lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, cũng may là nhân dịp xin nàng dạy học, hắn sẽ có nhiều thời gian ở bên nàng hơn.

 

Dù vậy, vẫn phải kéo theo Tinh Lam và Tinh Huy, cặp huynh muội chướng mắt này.

 

Chạm vào chiếc trâm cài trân châu nơi ngực, Cơ Dạ Tu khẽ lắc đầu cười, con đường còn dài, hắn vẫn phải cố gắng hơn nữa.

 

“Cơ Dạ Tu!”

 

Đột nhiên có người gọi hắn.

 

Cơ Dạ Tu dừng bước, quay đầu nhìn lại, người đến hắn cũng không xa lạ gì.

 

Long Nhất, là thái tử của Long tộc, dựa vào thế lực gia tộc mà ngông cuồng vô lễ, tu vi lại không ra sao.

 

“Chuyện gì?”

 

Long Nhất nhìn Cơ Dạ Tu từ trên xuống dưới, hừ lạnh một tiếng, rồi không khách sáo đẩy Cơ Dạ Tu một cái, giọng điệu hung hăng:

 

“Chỉ với ngươi mà cũng xứng? Tự biết thân biết phận thì tránh xa một chút, nếu lần sau để bản thái tử thấy ngươi đến gần Khanh Ca tiên tử, ta sẽ đánh gãy chân ngươi.”

 

“Ngươi có thể thử xem.”

 

Ánh mắt Cơ Dạ Tu lạnh lẽo, nhưng giọng nói lại vô cùng hờ hững.

 

“Đừng không biết điều, ngươi là thứ gì mà cũng dám mơ tưởng đến Khanh Ca tiên tử.”

 

“Ta muốn hay không là chuyện của ta, liên quan gì đến ngươi.”

 

Cơ Dạ Tu phóng thích sát khí, khiến Long Nhất bị hàn ý bao trùm trong nháy mắt, hắn rụt người lại, nhưng rất nhanh lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo.

 

“Không ngại nói cho ngươi biết, Thái Ung Đế Quân có ý định kết thông gia với tộc Chiến Thần. Ngươi có hiểu ý của bản thái tử không?”

 

Sắc mặt của Cơ Dạ Tu trở nên đáng sợ, mười ngón tay siết chặt, nắm đấm của hắn dừng ngay trước mũi Long Nhất.

 

Cơn gió từ nắm đấm thổi bay những lọn tóc lòa xòa của Long Nhất, hắn hoàn toàn không kịp nhìn thấy Cơ Dạ Tu ra tay khi nào.

 

May mà hắn kịp thu tay lại, nếu không, chắc chắn Long Nhất sẽ bị thương nặng.

 

“Ngươi… đừng trách bản thái tử không cảnh cáo ngươi!”

 

Bỏ lại một câu, Long Nhất vội vã bỏ chạy, những học sinh của học viện tông tộc đi theo để xem náo nhiệt biết rằng Cơ Dạ Tu không phải người dễ đối phó, họ chỉ cười ngượng rồi lặng lẽ rời đi.

 

“Nàng là của ta, dù là kiếp trước hay kiếp này, cũng không có ngoại lệ.”

 

Câu này, Cơ Dạ Tu nói rất nhẹ, như thể chỉ để chính mình nghe thấy.

 

Kiếp này, hắn nhất định sẽ yêu nàng, cưng chiều nàng, bảo vệ nàng, không ai có thể cướp nàng khỏi hắn, không một ai được phép.

 

Hắn là người trọng sinh, trong cơ thể hắn mang theo linh lực từ kiếp trước, nhưng hiện tại vì cấp bậc tu vi mà bị phong ấn.

 

Để đối phó với những yếu tố không chắc chắn trong tương lai, hắn cần phải vào Thông Thiên Các, phải phá bỏ phong ấn.

 

Chỉ khi có đủ sức mạnh, hắn mới có thể vững vàng đứng trước mặt Thái Ung Đế Quân mà cầu thân với Phượng Khanh Ca.

 

Ngày hôm sau.

 

Theo lịch hẹn, Cơ Dạ Tu đến phòng đàn.

 

Tinh Lam và Tinh Huy cũng đã đến, Phượng Khanh Ca đang giúp Tinh Huy điều chỉnh âm thanh của đàn.

 

Nhìn thấy Cơ Dạ Tu, nàng khẽ cười nhẹ nhàng.

 

Nụ cười ấy như trăm hoa đua nở, mang đến cho hắn cảm giác ấm áp như mùa xuân.

 

“Xong rồi, Tinh Huy ca thử gảy vài nốt đơn giản đi, ta xem còn cứu được không.”

 

“Hahaha, Khanh Ca, ngươi nói thẳng quá, có thể làm tổn thương lòng tự trọng của ca ta đấy. Ca, huynh cứ yên tâm mà gảy.”

 

Yên tâm mà gảy? Sao nghe có vẻ kỳ lạ thế.

 

Tinh Huy liếc mắt nhìn Tinh Lam một cái, ngồi xuống trước đàn cầm, nhưng ngón tay của hắn cứng đờ, không biết nên đặt tay thế nào.

 

Thấy vậy, Tinh Lam cảm thấy đây là cơ hội, kéo Phượng Khanh Ca lại gần, đẩy nàng về phía Tinh Huy.

 

“Ngươi dạy ca ta đi, tay huynh ấy cứng quá.”

 

Phượng Khanh Ca: “…”

 

Nàng cúi đầu do dự trong chốc lát, vừa định tiến lên thì Cơ Dạ Tu đã nhanh hơn, đưa tay lên phủ lên tay Tinh Huy.

 

“Nới lỏng khớp ngón tay, ngón này để đây, ngón kia đặt chỗ này.”

 

Phượng Khanh Ca và Tinh Lam nhìn nhau, rồi lại nhìn hai người họ.

 

Một tia nắng nhẹ xuyên qua tấm lụa mỏng, chiếu xuống hai người, tạo nên khung cảnh mờ ảo.

 

Cả hai nam nhân đều có vẻ ngoài xuất chúng.

 

Tinh Huy mang nét mạnh mẽ, giữa hàng chân mày là sự cương nghị, trong khi Cơ Dạ Tu có khí chất tao nhã, đậm chất văn chương, thuộc kiểu nho nhã phong lưu.

 

Khung cảnh này thực sự rất đẹp mắt.

 

Tinh Lam vô thức nở nụ cười như một bà dì mãn nguyện, nhưng ngay sau đó nhận ra ý nghĩ kỳ quặc vừa lóe lên trong đầu mình.

 

Nàng tự nhắc nhở vài lần rằng ca ca của mình thuộc về Phượng Khanh Ca.

 

Sau đó, nàng cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ không nên có.

 

Phượng Khanh Ca nhìn khung cảnh hài hòa trước mắt, không ngạc nhiên khi bản thân từng hiểu lầm.

 

Nàng có thể thông cảm được rồi.

 

Tinh Huy căm phẫn với kẻ nhiều chuyện.

 

Cơ Dạ Tu khinh bỉ kẻ vô dụng.

 

Vì có Phượng Khanh Ca ở đó, buổi dạy học tưởng chừng như rất hài hòa nhưng thực tế lại đầy sóng ngầm, cuối cùng kết thúc một cách “trọn vẹn.”

 

Trên đường về, Phượng Khanh Ca tò mò nhìn Cơ Dạ Tu từ đầu đến chân, Cơ Dạ Tu dừng lại để cho nàng thoải mái nhìn.

 

Hết Chương 21:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page