Chương 1
01/10/2024
Chương 2
01/10/2024
Chương 3
01/10/2024
Chương 4:
01/10/2024
Chương 5:
01/10/2024
Chương 6:
02/10/2024
Chương 7:
02/10/2024
Chương 8:
02/10/2024
Chương 9:
02/10/2024
Chương 10:
02/10/2024
Chương 13:
03/10/2024
Chương 15:
03/10/2024
Chương 14:
03/10/2024
Chương 12:
03/10/2024
Chương 11:
03/10/2024
Chương 16:
04/10/2024
Chương 17:
04/10/2024
Chương 18:
04/10/2024
Chương 19:
04/10/2024
Chương 20:
04/10/2024
Chương 21:
05/10/2024
Chương 22:
05/10/2024
Chương 23:
05/10/2024
Chương 24:
05/10/2024
Chương 25:
05/10/2024
Nàng ta nói:
“Thiếp phát hiện một nơi rất đẹp, A Đình đi cùng thiếp ngắm xem, có được không?”
Cơ Dạ Tu không nói gì, Hoa Vân xem như hắn đã đồng ý, hai người cùng nhau tới Thanh Hà Uyển, như thể muốn công khai mối quan hệ.
Trên đường đi, không ít ánh mắt đổ dồn về phía họ, có người ngưỡng mộ, có người ghen ghét, có người khinh miệt, có người thù hằn.
Hoa Vân liếc nhìn những kẻ đó, nhớ kỹ từng gương mặt, khóe môi nàng ta khẽ nở nụ cười đắc thắng.
Dù họ có suy nghĩ thế nào đi nữa, thì chỉ cần có Cơ Dạ Tu, chẳng ai có thể làm hại nàng ta, kể cả Phượng Khanh Ca cũng không ngoại lệ.
“Ồ, tại sao lại thế này? Mấy ngày trước ta còn nghe nói nơi này bạt ngàn lá sen xanh, hoa sen tỏa hương ngào ngạt, cảnh sắc vô cùng tuyệt mỹ.”
Nói xong, nàng ta lén nhìn sắc mặt của Cơ Dạ Tu, quả nhiên thấy khuôn mặt hắn trầm xuống, đây chính là hiệu quả mà nàng ta mong muốn.
“Dù không thể thưởng hoa sen, nhưng cảnh vật ở đây cũng rất đẹp, hay chúng ta cùng chèo thuyền dạo chơi đi?”
Làn gió mát lướt qua mặt nước lấp lánh, tạo nên những gợn sóng lan tỏa.
Bên bờ có một chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu, không biết của ai, nhưng Thiên đế bệ hạ có nhu cầu, tự nhiên không cần phải hỏi ý người khác.
“A Đình, tại sao hoa sen lại tàn hết rồi? Khanh Ca thượng thần không quản sao?”
Hoa Vân cố tình nói.
“Nàng ta không biết lại đang say sưa nơi nào, thân là Hoa Thần mà không màng đến bổn phận, thật chẳng xứng đáng với trọng trách.”
Cơ Dạ Tu lạnh lùng nhìn:
“Không nói đến nàng ta nữa, thân thể nàng sao rồi?”
Hoa Vân khẽ vuốt mái tóc bị gió thổi rối, cười nhẹ:
“Nhờ có chàng giúp điều dưỡng, đã không còn vấn đề gì rồi.”
Nàng ta nhìn quanh, thấy không có ai, lại thêm phong cảnh hữu tình, liền nghiêng người chầm chậm dựa về phía Cơ Dạ Tu ở đầu thuyền đối diện.
Cơ Dạ Tu rất sủng ái nàng ta, cũng rất quan tâm chăm sóc, nhưng Hoa Vân vẫn cảm thấy thiếu một điều gì đó.
Nếu có thể tiến thêm một bước trong mối quan hệ, có lẽ nàng ta sẽ không còn cảm giác bất an như hiện tại nữa.
Thế nhưng, khi đôi môi đỏ mọng của nàng ta tiến gần, Cơ Dạ Tu liền né tránh theo bản năng.
Trong đầu hắn không ngừng vang lên giọng nói lạnh nhạt …
“Cơ Dạ Tu, ta không quan tâm hiện tại ngươi là ai, tương lai ngươi sẽ là ai, nhưng đã hứa với phụ thân ta mà cưới ta, thì không được làm điều gì có lỗi với ta, đặc biệt là với nữ nhân khác…”
“Hoa Vân.”
Hắn lạnh lùng nhìn nàng ta, Hoa Vân khẽ run, ép xuống đôi mi dài, giọng nói có phần uất ức:
“Xin lỗi, là thiếp đã vượt quá bổn phận.”
Cơ Dạ Tu không đáp lời, chỉ điều khiển con thuyền trở lại bờ, rồi nhanh chóng bước lên trước.
Sau một chút do dự, hắn vẫn quay lại, đưa tay đỡ Hoa Vân bước xuống thuyền.
Trên đường trở về Trọng Dương Cung, bầu không khí im ắng đến ngột ngạt.
Mấy lần Hoa Vân cố gắng xoay chuyển câu chuyện để phá tan sự gượng gạo, nhưng Cơ Dạ Tu chỉ đáp qua loa, hứng thú không nhiều.
Thường ngày, hắn không như thế.
Hoa Vân không khỏi lặng lẽ suy nghĩ lại toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi, từng câu từng chữ mà nàng ta đã nói, có chỗ nào không đúng chăng?
Chẳng lẽ chỉ vì mình muốn hôn mà ngài ấy lạnh nhạt đến vậy sao?
Nhưng chẳng phải ngài ấy luôn rất thích mình sao?
Hoa Vân nghĩ mãi cũng không hiểu.
“Có phải vì Khanh Ca thượng thần vẫn là thê tử của chàng, nên chàng không muốn gần gũi với thiếp, sợ rơi vào lời đàm tiếu của thiên hạ, phải không?”
Nghe đến đó, Cơ Dạ Tu bỗng ngây ra.
Thực ra, chính hắn cũng không biết vì sao, mỗi khi Hoa Vân tiến lại gần, thân thể hắn liền theo phản xạ mà tránh xa.
Còn việc có bị đàm tiếu hay không, hiện tại hắn là chí tôn của Thiên giới, vốn dĩ không cần để ý đến lời nói của người khác.
“Bổn tôn và nàng ấy đã giải trừ hôn ước, nàng ấy không còn là thê tử của bổn tôn nữa.”
Nói xong câu này, hắn cảm thấy trong lòng có một khoảng trống vô hình.
Nhưng cảm giác kỳ quái ấy nhanh chóng bị đẩy lùi.
Hoa Vân không để ý đến sự biến đổi trên gương mặt y, vừa nghe thấy hắn và Phượng Khanh Ca đã giải trừ hôn ước, ánh mắt nàng ta liền sáng rực lên, trong lòng phấn khích đến mức muốn hét lớn.
Cuộc sống mà nàng ta hằng ao ước, đứng trên cả chư tiên, cuối cùng cũng sắp thành hiện thực.
Không còn Phượng Khanh Ca cản đường, nàng ta đã tiến thêm một bước gần hơn đến ngôi vị đế hậu chí cao vô thượng kia.
Hoa Vân bình tĩnh lại, giả vờ không hiểu mà hỏi:
“Thật sao? Nhưng Khanh Ca thượng thần sao có thể đồng ý, còn những cựu thần của Thái Ung Đế Quân, họ đều ủng hộ nàng ấy, chẳng lẽ họ không phản đối sao?”
Cơ Dạ Tu cười lạnh, đáp:
“Họ có phản đối cũng vô dụng, đây là chuyện giữa bổn tôn và nàng ấy.”
Còn về việc vì sao nàng lại đột ngột đưa ra yêu cầu này, hắn cho rằng phần nhiều là do nàng muốn giở trò “lạt mềm buộc chặt” mà thôi, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không chiều theo ý nàng.
Sau khi giải trừ hôn ước, giữa hai người không còn bất cứ ràng buộc nào nữa.
Nếu Phượng Khanh Ca dám bày mưu tính kế sau lưng, hắn nhất định sẽ khiến nàng trả giá đắt!
Hoa Vân tươi cười rạng rỡ:
“Vậy từ giờ chúng ta có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, không còn những lời đàm tiếu làm tổn thương nữa, phải không?”
Cơ Dạ Tu thoáng ngây người, nhưng vẫn nói với nàng ta:
“Thời gian qua đã ủy khuất cho nàng rồi.”
Mắt Hoa Vân ngấn lệ, nhào vào vòng tay Cơ Dạ Tu.
Cơ thể Cơ Dạ Tu khẽ cứng lại, cuối cùng cũng chậm rãi thả lỏng, đưa tay lên vỗ nhẹ an ủi lên lưng nàng ta…
…
Khi đêm về, Hoa Vân chuẩn bị một buổi tiệc nhỏ để chúc mừng.
Cơ Dạ Tu biết vì sao nàng ta vui như vậy, dù trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hắn không muốn làm nàng ta mất hứng, liền mặc nàng ta sắp xếp.
Hoa Vân lên Thiên đình chưa lâu, không có nhiều bạn bè, nhân danh Cơ Dạ Tu, nàng ta mời vài vị tán tiên có quan hệ thân thiết với hắn đến dự tiệc.
Ngoại trừ những người đang đi tuần tra, những ai có thể đến đều đã tranh thủ thời gian đến tham dự.
You cannot copy content of this page
Bình luận