Chương 1
01/10/2024
Chương 2
01/10/2024
Chương 3
01/10/2024
Chương 4:
01/10/2024
Chương 5:
01/10/2024
Chương 6:
02/10/2024
Chương 7:
02/10/2024
Chương 8:
02/10/2024
Chương 9:
02/10/2024
Chương 10:
02/10/2024
Chương 13:
03/10/2024
Chương 15:
03/10/2024
Chương 14:
03/10/2024
Chương 12:
03/10/2024
Chương 11:
03/10/2024
Chương 16:
04/10/2024
Chương 17:
04/10/2024
Chương 18:
04/10/2024
Chương 19:
04/10/2024
Chương 20:
04/10/2024
Chương 21:
05/10/2024
Chương 22:
05/10/2024
Chương 23:
05/10/2024
Chương 24:
05/10/2024
Chương 25:
05/10/2024
Hắn ôm nàng, tay còn hơi run rẩy, hắn đang sợ.
Điều này lại khiến Phượng Khanh Ca sinh ra nghi vấn lớn hơn.
“Cơ Dạ Tu?”
“Để ta ôm một chút, chỉ một chút thôi.”
Thượng thiên đã ban cho hắn cơ hội tái sinh, bất kể con đường phía trước gian nan thế nào, hắn cũng sẽ không buông tay nữa.
Bất kể là ai, thân phận gì, đều không thể đem nàng rời khỏi hắn…
Thời gian như ngừng trôi, hắn cứ ôm nàng như vậy, cảm nhận hơi ấm, hương thơm của nàng, khiến lòng hắn vốn hoang mang, bực bội, dần dần bình tĩnh trở lại.
Ngay lúc Phượng Khanh Ca cảm thấy bờ vai của mình sắp bị đầu hắn đè ép đến tê dại thì Cơ Dạ Tu buông nàng ra, rất thuần thục nắm lấy tay nàng.
“Giờ cũng không còn sớm nữa, ta cùng nàng đi dùng cơm trưa.”
Phượng Khanh Ca: “…”
Vậy nên, hắn nói muốn nói chuyện riêng, thật sự chỉ là để xem lễ vật Tinh Huy tặng nàng, rồi ôm nàng một cái, chỉ vậy thôi sao?
Vậy thì sự khẩn trương, lo sợ đến run rẩy của hắn là vì cái gì chứ?
Phượng Khanh Ca cảm thấy càng lúc càng không hiểu nam nhân trước mặt này.
“Không cần, ta đã hẹn cùng Tinh Lam bọn họ rồi.”
“Đi cùng ta được không?”
Hắn có chút ủy khuất, lại có chút đáng thương nhìn nàng.
Phượng Khanh Ca nghẹn lời.
Hạt giống nghi vấn trong lòng, dường như đã nảy mầm.
Chẳng lẽ Cơ Dạ Tu thật sự có tình ý không trong sáng với Tinh Huy sao?
Vì danh dự và an nguy của Tinh Huy, Phượng Khanh Ca cảm thấy cần phải điều tra cẩn thận một phen, vì vậy, nàng đồng ý với thỉnh cầu của Cơ Dạ Tu.
Nhưng, tay thì không cần nắm nữa, cảm giác thật kỳ quặc.
Nàng lặng lẽ rút tay mình về.
Cơ Dạ Tu nhìn lòng bàn tay trống rỗng, có chút thất vọng, hắn biết không thể vội vã, liền nhẫn nhịn.
Hắn dẫn nàng không phải đến đại thiện đường, mà là đến tiểu thực đường của Linh Lung Các.
Nơi này Phượng Khanh Ca chưa từng đến, nàng tò mò quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Giờ cơm trưa tại sao tiểu thực đường lại không có mấy người?
Chẳng lẽ thức ăn không ngon?
Vậy nàng phải cân nhắc xem có nên ở lại tiếp hay không, Phượng Khanh Ca là người rất kén ăn.
“Ngồi đi.”
Cơ Dạ Tu ân cần kéo ghế ra, trong lúc Phượng Khanh Ca còn ngây người, hắn ấn nàng ngồi xuống, sau đó tự mình bước vào phòng bếp của thực đường.
Phượng Khanh Ca nghi hoặc mà nghiêng người liếc nhìn, phía sau nhà bếp có tấm rèm dày che chắn, không thấy được, cũng chẳng nghe thấy gì.
Chẳng mấy chốc, Cơ Dạ Tu đã trở ra, trên mặt mang theo nụ cười khoan khoái, nói:
“Nhà bếp đã đồng ý với yêu cầu của ta rồi, nàng đợi thêm chút nữa, sẽ xong ngay thôi.”
“…”
Phượng Khanh Ca phát hiện từ lúc Cơ Dạ Tu thay đổi tính nết xuất hiện trước mặt nàng, tâm trạng của nàng có thể gói gọn bằng sáu chấm.
Đã đến mức này rồi, bỏ đi không chờ cũng chẳng hợp lẽ, Phượng Khanh Ca đành phải kiên nhẫn chờ đợi.
Qua hai khắc, Cơ Dạ Tu một tay vén rèm, một tay bưng khay bước ra, hơi ấm của món ăn tỏa ra mùi hương quyến rũ, khiến Phượng Khanh Ca không nhịn được mà nuốt khan.
Nhìn phản ứng của nàng, Cơ Dạ Tu khẽ cười, Phượng Khanh Ca nghe thấy, mặt đỏ bừng, vô cùng ngượng ngùng.
“Nếm thử xem.”
Cơ Dạ Tu đưa bát đũa đến trước mặt nàng, gương mặt dịu dàng, ánh mắt thâm tình làm nàng toát cả mồ hôi lạnh.
Phượng Khanh Ca nghĩ thầm, có phải hắn muốn thông qua mối quan hệ của nàng để tiếp cận Tinh Huy không?
Không đúng, nếu như thế, chẳng phải mua chuộc Tinh Lam sẽ dễ hơn sao?
Không nghĩ nữa, không thể nghĩ thêm nữa.
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Bình tĩnh lại, chẳng có chuyện gì là không giải quyết được.
Phượng Khanh Ca cúi đầu ăn vội, Cơ Dạ Tu lặng lẽ nhìn nàng, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho nàng.
Cách ăn của nàng không hẳn là thanh nhã, thậm chí có chút gấp gáp, nhưng trong mắt hắn, mọi thứ đều thật đẹp mắt.
Trước kia là nàng làm đủ cách để nấu ăn cho hắn, giờ đây, hắn cũng có thể đích thân nấu cho nàng, may quá.
“Thế nào?”
“Ừm?”
Sau một lúc nàng mới hiểu hắn đang hỏi đồ ăn có ngon không, Phượng Khanh Ca thành thực gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng:
“Ngon.”
“Chỉ là, nếu có món cay thì tốt hơn.”
Món thanh đạm nàng cũng thích, nhưng có thêm món cay thì sẽ hoàn hảo.
“Nàng thích ăn cay sao?”
“Đúng vậy!”
Chuyện này cũng không phải bí mật gì, người quen biết nàng cơ bản đều biết.
Dù là người không quen, chỉ cần hỏi thăm chút ít cũng sẽ biết, không phải Phượng Khanh Ca tự đề cao bản thân, nhưng phụ thân của nàng là Thái Ung Đế Quân, các tiên gia muốn lấy lòng nịnh bợ nàng, không đếm xuể.
Chỉ có nam nhân trước mắt này, nàng chủ động bày tỏ thiện cảm, nhưng hắn lại từ chối.
Cũng chẳng lạ, dù sao trong lòng hắn có người mà mình yêu thích, là kiểu yêu không tiện nói ra, Phượng Khanh Ca tỏ vẻ thông cảm, thậm chí còn có chút thương hại.
Còn Cơ Dạ Tu lúc này cúi đầu trầm tư, nghĩ rằng hóa ra nàng thích ăn cay.
Nhưng vì chiều theo khẩu vị của hắn, nàng vẫn luôn ăn thức ăn thanh đạm cùng hắn, hắn chưa từng nghĩ đến việc tìm hiểu nàng, luôn là nàng âm thầm chịu đựng.
Hắn hưởng thụ sự tốt đẹp nàng dành cho mình, nhưng lại hết lần này đến lần khác đối xử lạnh nhạt với nàng.
“Nhiên Nhiên, xin lỗi.”
Cơ Dạ Tu rất khó khăn mới nói ra được câu này, giọng nói mang theo chút khàn khàn và đắng chát.
“Ngươi không có gì phải xin lỗi ta cả!”
Ngươi chỉ là không thích ta thôi, ta biết, ta cũng đã hiểu rồi.
Phượng Khanh Ca thầm bổ sung một câu trong lòng.
“Được rồi, lễ vật ngươi cũng đã xem, cơm cũng đã ăn, ta còn việc, đi trước một bước.”
Phượng Khanh Ca cảm thấy suy đoán của mình đã đúng đến tám chín phần, nàng cũng không tiện bình luận nhiều về khuynh hướng của người khác, nhưng nàng cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ bí mật của hắn.
Còn về mối quan hệ giữa hắn và Tinh Huy, nhờ nàng giúp đỡ, thì không thể nào.
Tính khí của đại bá và thúc phụ của nhà Tinh Lam đều nóng nảy, quả không hổ danh là hậu duệ của Chiến Thần.
“Ta tiễn nàng.”
“Không cần đâu.”
Khóe miệng Phượng Khanh Ca co giật, Cơ Dạ Tu lạnh lùng như băng đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, nói thật, nàng thật sự không quen.
Nhưng nàng vừa nói không cần, thái độ của Cơ Dạ Tu lại không cho phép từ chối.
Thế là hai người lại lần nữa đi trước sau trên Hoa Dung đạo, con đường này hai bên đều trồng rất nhiều cây dây leo màu xanh, tiên giả trong vườn cố ý thiết kế thành hình cổng vòm, không ít đạo lữ tiên gia đều thích đến đây tản bộ.
You cannot copy content of this page
Bình luận