Cơ Dạ Tu - Phượng Khanh Ca

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

 

“Cơ Dạ Tu đúng không? Ta đã nghe nói về ngươi. Ta tên là Tinh Huy, đã tiến giai thượng tiên. Hy vọng có cơ hội cùng ngươi luận kiếm một trận.”

 

Lời nói của Tinh Huy ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa.

 

Hắn không ức hiếp kẻ yếu, chỉ luận bàn với những người ngang tài ngang sức.

 

Hiện tại, Cơ Dạ Tu vẫn chưa tiến giai, có lẽ đợi đến khi hắn tiến giai thượng tiên, thì bản thân hắn cũng đã thành công độ kiếp thành thượng thần.

 

Nếu muốn đối đầu trực tiếp với hắn, Cơ Dạ Tu cần phải nỗ lực nhiều hơn để nâng cao thực lực của mình.

 

Hắn đã nghe nói về hắn là một kỳ tài hiếm gặp trong trăm năm, hắn sẵn sàng đợi.

 

“Được.”

 

Cơ Dạ Tu mỉm cười thản nhiên, chấp nhận lời thách đấu của Tinh Huy.

 

Hai nam nhân trao đổi một nụ cười đầy ngụ ý, Cơ Dạ Tu bước qua Tinh Huy, nhìn về phía Phượng Khanh Ca.

 

Ánh mắt hắn đong đầy tình cảm sâu sắc, vô cùng chú tâm, vô cùng nghiêm túc.

 

Phượng Khanh Ca khẽ nhíu mày, cảm thấy hơi bối rối, không hiểu hắn đang muốn làm gì.

 

Rõ ràng khi trước, lúc nàng bày tỏ tình cảm, hắn vẫn còn tỏ ra lạnh nhạt.

 

Dù không trực tiếp từ chối, nhưng nàng có thể cảm nhận rằng Cơ Dạ Tu khi đó không có chút cảm tình nào với mình.

 

Sao chỉ trong vài ngày, hắn lại hoàn toàn thay đổi như thế này?

 

Sự thay đổi này khiến Phượng Khanh Ca cảm thấy vô cùng bất an.

 

“Nhiên Nhiên.”

 

Hắn nhẹ nhàng gọi tên nàng, giọng nói ấm áp, thanh khiết, tựa như dòng suối mát lành chảy qua tâm hồn.

 

Phượng Khanh Ca khẽ ngẩn người, theo phản xạ muốn lùi bước, nhưng rồi lại tự nhủ, tại sao mình phải trốn chạy?

 

Nàng có làm gì sai đâu, chẳng qua là bày tỏ tình cảm mà bị từ chối thôi mà.

 

“Ngươi có gì muốn nói thì nói ngay tại đây là được.”

 

Cơ Dạ Tu đáp:

 

“Ta muốn nói chuyện riêng với nàng.”

 

“Ta…”

 

Chưa kịp nói hết câu, Tinh Lam bỗng nhiên đẩy nhẹ nàng một cái:

 

“Đi đi, có chuyện gì nói rõ ràng là tốt hơn. Đàn của ngươi cứ để ta giữ cho.”

 

Nói xong, nàng còn liếc Tinh Huy một cái, với cái tính lạnh lùng của ca ca mình, nếu không thúc đẩy thêm, hắn chắc chắn sẽ không biết lo lắng đâu.

 

Như lần này Phượng Khanh Ca muốn tham gia cuộc thi âm nhạc, nàng đã năn nỉ, ép buộc trong một thời gian dài mới có thể kéo được huynh trưởng của nàng đến đây.

 

Nếu không, tên này hai ngày trước đã theo thúc phụ đến Nam Hải khổ tu rồi.

 

Tu luyện chẳng lẽ quan trọng hơn thê tử hay sao?

 

“Tinh Lam.”

 

Phượng Khanh Ca len lén kéo nhẹ tay áo của Tinh Lam, khẽ nhíu mày rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

 

Tinh Lam ghé sát tai nàng, nói:

 

“Đừng sợ, ta xem dáng vẻ hắn thế này, chắc chắn là hối hận vì đã cự tuyệt ngươi, muốn quay đầu lại.”

 

“Nhưng cỏ quay đầu lại dễ ăn như vậy sao? Khanh Ca, phải lấy khí thế của ngươi ra, hắn từ chối ngươi một lần, ngươi cũng từ chối hắn một lần, công bằng.”

 

Tinh Lam nắm chặt tay thành quyền, nhướn mày, bày mưu tính kế rồi lại động viên Phượng Khanh Ca.

 

Phượng Khanh Ca cảm thấy đầu mình có chút đau nhức, nàng chính là vì nghe lời “xúi giục” không căn cứ của Tinh Lam mà mới tìm Cơ Dạ Tu để bày tỏ lòng mình.

 

Nếu biết trước sẽ rơi vào tình cảnh xấu hổ như thế này, nàng đã không đi rồi.

 

Hiện tại tiến thoái lưỡng nan, Phượng Khanh Ca nặng nề thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Dạ Tu đối diện, cố gắng đè nén sự lo lắng trong lòng, nói:

 

“Đi thôi.”

 

Bên này, vừa tiễn bước Phượng Khanh Ca và Cơ Dạ Tu, Tinh Lam cười hì hì khoác tay lên vai Tinh Huy, vỗ nhẹ vài cái.

 

Bộ dáng đó như muốn nói: Nhìn đi, Khanh Ca là rất được ưa chuộng đó, nếu huynh không nắm chặt, thê tử sẽ bị người khác cướp đi, đến lúc đó có khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc đâu.

 

Tinh Huy bất đắc dĩ đảo mắt.

 

Muội muội này, thật sự là một kẻ gây rối, chuyên làm hỏng chuyện của hắn.

 

Nếu nàng là nam nhi, hắn đã sớm treo nàng lên đánh cho một trận rồi.

 

Hai người một trước một sau mà bước, đi thêm một đoạn nữa là tới Thanh Hà Uyển, đây là có ý gì?

 

Ngày đó, chính là tại Thanh Hà Uyển nàng đã bày tỏ lòng mình với hắn.

 

Phượng Khanh Ca suy nghĩ, không phát hiện người đi phía trước là Cơ Dạ Tu đột nhiên dừng bước, đầu nàng đâm thẳng vào lưng hắn, kêu lên một tiếng nghẹn ngào.

 

Muốn xoa trán bị đau thì đã có một bàn tay đưa lên trước nàng, đặt nhẹ lên trán nàng.

 

Đầu ngón tay hắn lạnh lẽo, nhẹ nhàng chạm vào chỗ vừa bị va đỏ.

 

Nhưng Phượng Khanh Ca lại như bị sét đánh trúng, đồng tử co lại, vội vàng tránh khỏi sự chạm vào của hắn, đưa tay che trán, vành tai có chút đỏ lên.

 

Cơ Dạ Tu nhìn nàng:

 

“Nàng không sao chứ?”

 

“Không sao. Ngươi, có lời gì thì mau nói, nói xong ta còn phải về dùng bữa trưa với Tinh Lam bọn họ.”

 

Cơ Dạ Tu khẽ chạm đầu ngón tay của mình, trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ của nàng.

 

“Hắn đã tặng nàng món quà gì?”

 

“Hả?”

 

Phượng Khanh Ca khó hiểu nhìn người nam tử trước mắt, hắn tìm nàng chỉ là muốn biết Tinh Huy đã tặng nàng món quà gì sao?

 

“Ta không có ý gì khác, ta chỉ là…”

 

Chỉ là cái gì chứ?

 

Chỉ là nhìn thấy nam tử khác tặng nàng lễ vật, trong lòng nổi giận muốn đến phá hủy.

 

Hắn nhắm mắt lại, áp chế cơn bực bội trong lòng.

 

Phượng Khanh Ca lại hiểu lầm, tưởng rằng Cơ Dạ Tu quá mức để ý đến chuyện của Tinh Huy.

 

Chẳng lẽ hắn cự tuyệt nàng là vì Tinh Huy?

 

Không được, không thể nghĩ như vậy.

 

Nhanh chóng ngăn chặn suy nghĩ mông lung của mình, Phượng Khanh Ca nhàn nhạt nói:

 

“Cho ngươi xem cũng không sao.”

 

Nói xong nàng thản nhiên mở hộp.

 

Nàng không nghĩ Tinh Huy sẽ tặng nàng thứ gì kỳ quặc, không tiện cho người khác xem.

 

Nếu đổi thành lễ vật của Tinh Lam thì chưa chắc.

 

Một cây trâm ngọc thô ráp lặng lẽ nằm trong hộp, nhìn cách chế tác không hề tinh xảo, chắc chắn không phải xuất từ tay thợ thủ công.

 

Như vậy, chỉ có thể là do Tinh Huy tự làm.

 

Ánh mắt Cơ Dạ Tu tối sầm lại, hơi thở bỗng trở nên gấp gáp, con thú mang tên phẫn nộ trong lòng thoát khỏi lồng, khiến không khí xung quanh lạnh đi vài độ.

 

“Ngươi…”

 

Lời còn chưa dứt, vòng eo chợt thắt lại, nàng rơi vào một vòng tay ấm áp.

 

Cả người nàng cứng đờ, đồng tử không ngừng mở to, sững sờ không biết phải phản ứng thế nào.

 

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page