Cơ Dạ Tu - Phượng Khanh Ca

Chương 16:

Chương trước

Chương sau

 

Qua lớp màn tơ mỏng lơ lửng bên rìa lầu các, mờ mờ ảo ảo có ba bóng người thấp thoáng, Phượng Khanh Ca ngồi đó, ngón tay thon thả khẽ lướt qua dây đàn, phát ra những âm thanh nhẹ nhàng và quyến rũ, Tinh Lam ngả người bên cạnh nàng, lắng nghe đầy say mê.

 

Còn một thân ảnh cao lớn tựa vào cột hành lang, hai tay khoanh trước ngực, trên khuôn mặt là nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía người đang đánh đàn, trong mắt tràn ngập tình cảm ấm áp.

 

Tim Cơ Dạ Tu khẽ run lên, một cảm giác nguy cơ chưa từng có xuất hiện.

 

Nam nhân kia là ai?

 

Kiếp trước, đến lúc ch3’t hắn cũng chưa từng gặp người này.

 

Một khúc nhạc kết thúc, Tinh Lam – kẻ luôn là “vua ủng hộ” vỗ tay rầm rộ, vỗ đến mức lòng bàn tay đỏ lên.

 

Phượng Khanh Ca bất đắc dĩ liếc nhìn nàng, khẽ cười:

 

“Tinh Lam, đủ rồi, thu liễm lại đi.”

 

Nàng làm động tác khép năm ngón tay lại, tiếng vỗ tay lập tức dừng lại.

 

Hai người nhìn nhau, không nhịn được mà cùng bật cười.

 

Tinh Huy cũng bước tới, nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu của Phượng Khanh Ca, dịu dàng nói:

 

“Đánh rất hay.”

 

“Ca, ngươi lần nào cũng chỉ nói đúng một câu này, chẳng có chút sáng tạo nào cả, không thể nói thêm vài lời tán dương hay sao?”

 

Tinh Lam không chút khách sáo mà trêu chọc huynh trưởng của mình, đúng là khúc gỗ, gần đèn mà chẳng sáng.

 

“Vậy thì đàn rất động lòng, tràn đầy cảm xúc.”

 

Tinh Huy nghe lời muội muội góp ý, rồi đổi sang cách nói khác, đây cũng là lời gần gũi nhất mà hắn có thể nghĩ ra.

 

Hắn say mê kiếm đạo, đối với nhạc lý thật sự không hiểu chút gì, nhưng chỉ cần là khúc nhạc do Phượng Khanh Ca đánh, hắn đều thấy rất hay.

 

Phượng Khanh Ca che miệng cười nhẹ, đôi mắt cong cong, còn rực rỡ hơn cả hoa đào đang nở rộ.

 

“Khanh Ca, tháng sau ngươi cứ đánh bài này, chắc chắn sẽ lọt vào top 3.”

 

Tinh Lam đập vào ngực mình, cam đoan.

 

Phượng Khanh Ca liếc nàng một cái, đáp lại bằng một tiếng “ồ” đầy ý vị:

 

“Ngươi chỉ tin vào khả năng đàn của ta đến thế thôi sao? Chẳng phải chúng ta đã đồng ý rằng nhất định sẽ giành hạng nhất rồi cơ mà.”

 

“Khiêm tốn, phải khiêm tốn chứ! Đừng có khoa trương quá, coi chừng có kẻ ghen tị, ngáng chân ngươi đấy.”

 

“Có ai dám ngáng chân ta cơ chứ?”

 

“Nói cũng đúng, có phụ thân ngươi ở đây, ai dám động vào Thái Tuế? Đúng là tự chuốc lấy họa. Đến lúc đó, không cần đợi Thái Ung Đế Quân ra tay, chỉ cần đóng cửa thả ca ca ta ra là đủ.”

 

“Muội đó!”

 

Tinh Huy đứng bên cạnh, lắng nghe hai tiểu cô nương đối đáp, đến khi cô em không biết xấu hổ lại lôi hắn vào cuộc, hắn không nhịn được mà chọc vào đầu nàng.

 

Cơ Dạ Tu đứng ở nơi sâu nhất của hành lang, chăm chú dõi theo từng động thái trên lầu các.

 

Hắn rất muốn bước lên, nhưng khi vừa nhấc chân đi bước đầu tiên, hắn lại chùn bước.

 

Không hiểu sao, bỗng dưng trong lòng hắn dâng lên một nỗi sợ hãi, lo lắng rằng nếu hắn lại gần, tất cả sẽ vỡ tan, giống như bao lần trong kiếp trước, hắn chỉ cần chạm vào thì mọi thứ đều tan biến.

 

Vì vậy, hắn chỉ dám đứng từ xa mà ngắm nhìn.

 

Chỉ cần thấy Phượng Khanh Ca cười, thấy nàng tươi vui và sống động như thế, hắn đã mãn nguyện.

 

Khác hẳn khi nàng ở bên cạnh hắn, lúc nào cũng rụt rè, luôn đặt cảm xúc của hắn lên hàng đầu, nhưng lại quên mất chính cảm xúc của mình.

 

“Rồi, rồi. Đây là quà ta tặng muội, chúc muội thi đấu nhạc lý thành công, giành được hạng nhất.”

 

Tinh Huy suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng lấy từ trong áo ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, đưa đến trước mặt Phượng Khanh Ca.

 

Cơ Dạ Tu nhận ra, nếu còn tiếp tục lùi bước, người mà hắn yêu sẽ bị tên “tiểu tử” nào đó cướp mất, bỗng hắn thốt lên:

 

“Nhiên Nhiên!”

 

Nghe thấy tiếng gọi bất ngờ ấy, Phượng Khanh Ca hơi ngây ra một chút.

 

Bàn tay nàng siết chặt lại, sau đó từ từ thả lỏng ra, nét mặt nàng vẫn bình thản, không biểu lộ bất kỳ sự thay đổi nào.

 

Ngược lại, Tinh Lam và Tinh Huy đều ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên đứng giữa ranh giới giữa tuổi trẻ và thanh xuân, khuôn mặt thanh tú bước tới.

 

Ánh mắt hắn rực sáng, đầy tình cảm sâu lắng, chăm chú nhìn về phía Phượng Khanh Ca.

 

Tinh Lam là người thẳng thắn, hễ có điều thắc mắc nhất định phải hỏi:

 

“Ngươi là ai?”

 

Cơ Dạ Tu mỉm cười nhẹ nhàng, trả lời:

 

“Tiến tu đường, Cơ Dạ Tu.”

 

“Thì ra ngươi chính là Cơ Dạ Tu!”

 

Cái tên này quá nổi bật với thành tích học tập xuất sắc, lại thêm ngoại hình đẹp đẽ, danh tiếng đã lan đến cả học viện tông tộc, và quan trọng nhất là…

 

Có vẻ Khanh Ca cũng có cảm tình với người này.

 

Tinh Lam quay lại nhìn Phượng Khanh Ca, nàng ấy không biểu hiện gì nhiều, nhưng dựa vào sự hiểu biết của Tinh Lam về nàng, Phượng Khanh Ca chắc chắn không dễ dàng quên đi tình cảm như vậy.

 

Dù mỗi ngày đều cười cười nói nói, nhưng trong lòng chắc hẳn nàng vẫn còn rất đau khổ.

 

Đó là lý do Tinh Lam gấp rút muốn kéo Tinh Huy ở lại.

 

Cách tốt nhất để chữa lành vết thương lòng là phát triển một mối tình mới.

 

Huống chi, theo quan điểm của nàng, ca ca của mình dù xét về tài năng, diện mạo hay gia thế đều xuất chúng, làm sao có thể thua kém một người chỉ vừa mới phi thăng từ hạ giới như Cơ Dạ Tu.

 

“Ngươi đến đây làm gì?”

 

Cảm nhận được sự thù địch từ Tinh Lam, Cơ Dạ Tu hơi ngạc nhiên.

 

Lúc này họ còn chưa quen biết, vậy nàng ấy sao lại có vẻ thù địch với mình đến thế?

 

“Ta có chuyện quan trọng muốn nói với Nhiên Nhiên, không biết có tiện không.”

 

“Không tiện.”

 

Phượng Khanh Ca còn chưa kịp lên tiếng, Tinh Lam đã thay nàng đáp, và còn không ngừng ra hiệu cho Tinh Huy.

 

Khi nam nhân nhìn nhau, chỉ cần một ánh mắt là đủ để hiểu đối phương đang nghĩ gì.

 

Rõ ràng nam nhân này cũng thích Phượng Khanh Ca, nhưng hắn không vì có người khác thích nàng mà bày ra bộ dạng không đội trời chung.

 

Nếu muốn cạnh tranh, Tinh Huy sẵn sàng.

 

Hắn không thích dùng mưu mẹo hay đường tắt, nếu đã thắng thì phải thắng một cách đàng hoàng, đẹp đẽ.

 

“Nhiên Nhiên, quà này muội cứ nhận lấy.”

 

Nói rồi, không để Phượng Khanh Ca từ chối, hắn nhét chiếc hộp vào tay nàng.

 

Sau đó, Tinh Huy bước tới trước mặt Cơ Dạ Tu, tự giới thiệu.

 

Hết Chương 16:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page