Cơ Dạ Tu - Phượng Khanh Ca

Chương 14:

Chương trước

Chương sau

 

Đày và giáng, về bản chất là hoàn toàn khác nhau.

 

Trường Phong đỡ lấy Hoa Vân, dìu nàng ta rời khỏi Lạc Hoa Cung.

 

Cơ Dạ Tu cho nàng ta hai ngày để dưỡng thương, hết thời hạn, nàng ta phải trở về nơi mà nàng ta vốn thuộc về.

 

Như Cơ Dạ Tu đã nói, tu vi mà hắn đã ban cho nàng ta đủ để nàng có thể đạt được bất cứ vinh hoa nào nàng ta muốn tại hạ giới.

 

Chỉ cần không vi phạm đạo đức, không gi*ết người vô cớ, thì với sự ngầm đồng ý của Thiên đế bệ hạ, Thiên đình sẽ không can thiệp.

 

Sau khi xử lý xong chuyện của Hoa Vân, Cơ Dạ Tu quay lại nắm lấy tay hình nhân, dịu dàng nói:

“Ta đã tiễn nàng ta đi rồi, đừng giận nữa, được không?”

 

Tất nhiên, sẽ chẳng có ai trả lời, mà hắn cũng chẳng cần một lời hồi đáp.

 

Những ngày tháng sau đó, mọi thứ gần như đều giống nhau, dần dần, mọi người đã quen với hành vi kỳ lạ của Cơ Dạ Tu – biến hình nhân đất thành kẻ thế thân.

 

Nửa năm sau, Tinh Lam từ chuyến tuần tra trở về.

 

Với tính tình của nàng, đương nhiên sẽ không chấp nhận sự tồn tại của bất kỳ kẻ thế thân nào.

 

Như Vũ Đồng đã nghĩ, Tinh Lam thượng thần đã đấu với Thiên đế một trận lớn, đem hình nhân thế thân luyện hóa.

 

Trận chiến lần này còn nghiêm trọng hơn bất kỳ lần nào trước, nếu không nhờ mấy vị thượng thần cùng nhau can ngăn, có lẽ Thiên đình đã phải tái kiến thiết lại.

 

Không còn hình nhân thế thân, Cơ Dạ Tu như bị rút cạn linh hồn.

 

Sau đó, hắn lại tự tưởng tượng ra một hình ảnh hư vô, như thể Phượng Khanh Ca chưa từng rời khỏi mình.

 

Có lẽ, thứ mà hắn mong muốn chỉ là một sự hiện diện, một điều gì đó có thể giúp hắn tiếp tục sống.

 

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa, nháy mắt đã trôi qua năm mươi năm.

 

Trong những năm tháng dài đằng đẵng và cô đơn ấy, cuối cùng Cơ Dạ Tu cũng nhận ra sự thật rằng, nữ nhân mà hắn yêu đã không còn nữa.

 

Hôm nay là ngày giỗ của Phượng Khanh Ca.

 

Cơ Dạ Tu mang theo món bánh nàng yêu thích, cùng một vò rượu lê hoa bạch của Túy Tiên Cung, đến núi Côn Lôn dưới hạ giới.

 

Côn Lôn, nơi hắn vượt qua chín đạo thiên kiếp để thành thượng thần, cũng là nơi Phượng Khanh Ca đã hy sinh pháp khí bản mệnh để cứu hắn.

 

Hắn không muốn tưởng niệm nàng tại Lạc Hoa Cung, nên đã chọn đến đây.

 

Bày biện xong bánh trái, Cơ Dạ Tu rót hai chén rượu, một chén kính nàng, một chén kính chính mình.

 

“Nhiên Nhiên, ta đã hứa với nàng sẽ không uống rượu nữa, nhưng hôm nay, nàng hãy cho phép ta uống với nàng một chén.”

 

Nói xong, hắn ngửa đầu uống cạn.

 

Ngay lúc đó, núi Côn Lôn dường như cảm ứng được điều gì, phát ra những tiếng rên rỉ bi ai.

 

Trời vốn đang trong xanh, bỗng xuất hiện một bóng đen, rồi từ trong bóng đen, vô số bàn tay vươn ra, như muốn xé toạc bầu trời, khiến vết rách ngày càng lớn.

 

Trên đỉnh của dãy núi liên tiếp quanh Côn Lôn, từng đạo cấm chế bay lên, đâm thẳng vào mây trời.

 

Dưới chân Cơ Dạ Tu cũng vậy, và cấm chế này không ngừng hút lấy linh lực của hắn.

 

“Tiểu nhân thấp hèn, cũng dám giở trò ám toán bổn tôn.”

 

Cơ Dạ Tu khẽ nheo mắt, tay kết ấn, hạ một đạo kết giới đối kháng lại, không bên nào lấn át được bên nào.

 

Chư thần thiên giới cũng cảm nhận được nguy hiểm, dưới sự dẫn dắt của Tinh Lam, mười vạn thiên binh thiên tướng kéo đến ứng chiến.

 

Hoa Vân, kẻ ẩn mình trong bóng tối, bị lôi ra ngoài.

 

Thì ra, vì không hài lòng với thực tại, nàng ta khao khát nhiều hơn, quyền lực lớn hơn, và đặc biệt muốn quay trở lại thiên đình, để hưởng thọ vạn vạn năm.

 

Vì thế, nàng ta đã khổ tâm luyện cấm thuật, tạo ra “thiên liệt” (trời sập), thả những yêu ma bị phong ấn trong không gian dị giới, âm mưu tái khởi động lục giới và trở thành kẻ thống trị tối cao.

 

Sự ham muốn kiểm soát điên cuồng của nữ nhân này mới thực sự là đáng sợ.

 

Thiên giới cần phải kịp thời vá lại vết nứt trên bầu trời, nếu không sẽ để lại hậu hoạn vô cùng.

 

“Tinh Lam thượng thần nghe lệnh, ngọc tỷ thiên đế của thiên giới nay truyền lại cho nàng, làm thiên đế kế nhiệm. Khi bổn tôn ra đi, hãy tiêu trừ tai họa, củng cố cấm chế của núi Côn Lôn.”

 

Cơ Dạ Tu truyền âm, triệu hồi bảo kiếm Lưu Quang, hóa thành hình thái người kiếm hợp nhất, đâm thẳng vào vết rách trời.

 

“Cơ Dạ Tu!”

 

Không biết ai đã xé gan xé ruột gọi tên hắn, nhưng Cơ Dạ Tu không còn để tâm nữa.

 

Khi linh lực dần tiêu tán, cơ thể cũng tan biến, dường như hắn đã thấy được Phượng Khanh Ca.

 

Nàng đứng ở phía cuối con đường, vẫy tay gọi hắn, trong ánh sáng ngược chiều, không thể thấy rõ dung nhan của nàng, nhưng hắn biết, nhất định là nàng đang mỉm cười.

 

Như vậy cũng tốt, cuối cùng hắn cũng có thể đi tìm nàng.

 

 

“Nhanh lên, nhanh lên, hôm nay nghe nói sẽ có buổi giảng chung với học viện tông tộc, chúng ta của tiến tu đường không thể thua kém.”

 

Học viện tông tộc? Tiến tu đường?

 

Cơ Dạ Tu cảm thấy đầu mình đau nhói, như thể sắp nổ tung, hắn muốn mở mắt nhưng không thể.

 

Bên tai lại vang lên những tiếng ồn ào, kèm theo cảm giác má hắn bị ai đó nhẹ nhàng vỗ vỗ.

 

“Dạ Tu, Dạ Tu, tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa. Ngươi là át chủ bài của tiến tu đường chúng ta, nếu có lên đài tỷ thí, tất cả đều phải trông cậy vào ngươi đấy.”

 

Không thể chịu nổi tiếng lải nhải như ma âm bên tai, Cơ Dạ Tu khó nhọc mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy vài bóng người lay động.

 

Cơ Dạ Tu giật mình, ngạc nhiên hỏi:

 

“Đây là tình huống gì?”

 

Chẳng phải hắn đã lao vào vết nứt trời, lấy thân tế thiên rồi sao?

 

Cơ Dạ Tu bấm mạnh vào thiếu niên đứng bên cạnh vừa vỗ vỗ má y, hắn ta đau đớn hét lên một tiếng.

 

“Cơ Dạ Tu! Ta chỉ vỗ ngươi có vài cái để gọi ngươi dậy, ngươi có cần phải mạnh tay như vậy không? Nhìn đi, nhìn xem, tay ta bị sưng cả rồi.”

 

Thái Âm xắn tay áo, lộ ra cánh tay cho mấy người bạn cùng phòng xem bằng chứng, chứng tỏ mình không hề làm quá.

 

Cơ Dạ Tu xoa thái dương, cố gắng để đầu óc thích nghi dần.

 

Có cảm giác đau, nghĩa là không phải mơ, hắn đã không tan biến trong Thiên Liệt, mà là trọng sinh, trở về thời gian hắn mới phi thăng vào thiên giới, đang học tại tiến tu đường.

 

Hết Chương 14:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page