Chương 1
01/10/2024
Chương 2
01/10/2024
Chương 3
01/10/2024
Chương 4:
01/10/2024
Chương 5:
01/10/2024
Chương 6:
02/10/2024
Chương 7:
02/10/2024
Chương 8:
02/10/2024
Chương 9:
02/10/2024
Chương 10:
02/10/2024
Chương 13:
03/10/2024
Chương 15:
03/10/2024
Chương 14:
03/10/2024
Chương 12:
03/10/2024
Chương 11:
03/10/2024
Chương 16:
04/10/2024
Chương 17:
04/10/2024
Chương 18:
04/10/2024
Chương 19:
04/10/2024
Chương 20:
04/10/2024
Chương 21:
05/10/2024
Chương 22:
05/10/2024
Chương 23:
05/10/2024
Chương 24:
05/10/2024
Chương 25:
05/10/2024
Thời gian trôi qua, Thiên đình dường như vẫn bình thường, nhưng lại có chút bất thường.
Nếu Cơ Dạ Tu không phát bệnh định kỳ, thì dường như cũng không có gì thay đổi.
Mọi người đều biết rằng Cơ Dạ Tu quá nhớ nhung Khanh Ca thượng thần, những kẻ trước đây chỉ trích hay đối đầu với hắn, đặc biệt là các cựu thần của Thái Ung Đế Quân, giờ nhìn thấy hắn như vậy cũng đành bỏ qua, để mặc hắn tự lo liệu.
Dù biết rằng hắn tự làm tự chịu, nhưng nhìn cảnh tượng đó, cũng không khỏi cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng trách, lại càng thêm đáng buồn.
“Quả thật bị Tinh Lam thượng thần nói trúng rồi.”
Vũ Đồng nhìn Cơ Dạ Tu đang trò chuyện với hình nhân bằng đất từ xa.
Hắn nói chuyện với nét mặt dịu dàng, ánh mắt tràn ngập tình yêu, nhưng người mà hắn muốn hướng đến đã không thể nhìn thấy hay cảm nhận được nữa rồi.
Trước đây, luôn là Phượng Khanh Ca cố gắng hết mình duy trì mối quan hệ giữa hai người, còn Cơ Dạ Tu chỉ lạnh lùng đối xử với nàng, thậm chí buông lời cay nghiệt.
Vũ Đồng từng không hiểu, rõ ràng Khanh Ca thượng thần là người tốt như vậy, tại sao Thiên đế bệ hạ lại cưới nàng rồi vứt bỏ không màng đến?
Mỗi lần Thiên đế nhìn Khanh Ca thượng thần, ánh mắt hắn đều sắc lạnh, như thể trong mắt hắn nàng đã phạm phải tội ác tày trời, không thể tha thứ.
Cho đến khi Khanh Ca thượng thần ngã xuống, nàng mới hiểu ra…
Giữa họ đã có một hiểu lầm quá lớn.
Một người âm thầm hy sinh, nghĩ rằng đối phương hiểu mình.
Một người vì tự tôn quá cao, dễ dàng bị kẻ khác xúi giục, chẳng buồn nghe lời giải thích.
Đôi khi, tạo hóa thật thích trêu ngươi như thế.
Thực chất Cơ Dạ Tu có tình cảm với Phượng Khanh Ca, nhưng vì quá nhiều lý do bên ngoài, hắn đã chọn cách chôn vùi cảm xúc ấy.
Khi xuống trần gian chịu kiếp, hắn gặp Hoa Vân, một người khéo léo, tinh thông nhân tính, biết lợi dụng điểm yếu của con người, khiến Cơ Dạ Tu chuyển dời tình cảm sang Hoa Vân.
Đến khi hắn nhận ra tình cảm chân thật của mình, Phượng Khanh Ca đã không còn, và giờ là cảnh tượng mà chúng ta thấy…
Quen với việc trốn tránh, không dám đối diện với thực tại, Cơ Dạ Tu lại ký thác tình cảm lên một hình nhân do chính tay mình tạo ra.
Trong công việc và chính sự, Cơ Dạ Tu xử lý gọn gàng, quyết đoán, nhưng khi đối mặt với tình cảm, hắn như một kẻ yếu đuối, luôn thu mình trong vỏ bọc và mãi mãi chậm một bước.
Phía bên kia, Hoa Vân, người đang bị giam lỏng, bí mật liên hệ với Hạ Bá Tùng cùng những kẻ khác, nhờ họ giúp đỡ để trốn khỏi Trọng Dương Cung.
Thời gian qua, nàng ta đã suy nghĩ rất nhiều, bất luận thế nào, nàng ta cũng phải gặp lại Cơ Dạ Tu một lần.
Vì vậy, nàng ta lấy hết can đảm, xông vào Lạc Hoa Cung.
Nàng ta tin rằng Cơ Dạ Tu vẫn còn tình cảm với mình, nếu không, hắn đã không để nàng ta tiếp tục sống trong Trọng Dương Cung, cung điện thuộc về tư nhân của hắn.
“A Đình.”
Hoa Vân cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Vũ Đồng, vội vàng chạy đến trước mặt Cơ Dạ Tu.
Cơ Dạ Tu lạnh nhạt liếc nhìn nàng ta:
“Bổn tôn đã từng nói, nếu không có sự cho phép của bổn tôn, ngươi không được bước ra khỏi Trọng Dương Cung nửa bước.”
“Tại sao? Tại sao đột nhiên chàng lại đối xử với ta như thế này? Ta đã làm sai điều gì? Chàng nói đi, ta sẽ sửa.”
Hoa Vân muốn nắm lấy tay Cơ Dạ Tu, nhưng bị hắn hất ra.
“Ra ngoài. Nhiên Nhiên không thích kẻ lạ bước vào Lạc Hoa Cung. Những gì ngươi đã làm, bổn tôn sẽ không truy cứu nữa.”
“Dù sao cũng có lỗi của ta, không thể trách ngươi. Từ nay về sau, hãy tự lo liệu cho mình đi.”
Nghe vậy, Hoa Vân kinh ngạc lùi lại mấy bước, sau đó bật cười lớn.
“Tự lo liệu ư? Bây giờ ngươi mới nói với ta điều đó sao? Cơ Dạ Tu, Phượng Khanh Ca đã ch3’t, nàng ch3’t là do ngươi hại, giờ ngươi lại muốn dùng cách đã ép ch3’t nàng để ép ch3’t ta sao?”
“Câm miệng!”
Đồng tử của Cơ Dạ Tu co rút lại, một đạo băng kiếm linh lực vung ra, trực tiếp đánh trúng Hoa Vân.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hoa Vân ngưng tụ linh khí chống đỡ, nhưng sức nàng làm sao có thể so được với Cơ Dạ Tu, bị bật mạnh ra, ngã xuống đất, miệng trào máu…
Sau khi thực hiện xong loạt hành động đó, nhìn thấy Hoa Vân bị thương nặng, đôi mắt của Cơ Dạ Tu khép hờ.
Hắn không muốn làm nàng ta bị thương, nhưng nàng ta hết lần này đến lần khác ép hắn bằng lời nói, hắn sợ bản thân sẽ không thể kiểm soát được nữa.
“Đi đi, trở về nơi ngươi nên ở đi.”
“Vậy ngươi nói xem, đâu mới là nơi ta nên ở? Trọng Dương Cung? Hay là hạ giới?”
Hoa Vân cố gắng gượng dậy, nhưng tứ chi đã không còn nghe theo ý muốn.
“Hoa Vân, người mà bổn tôn yêu là nàng, chỉ có nàng… Xin lỗi, là bổn tôn đã quá muộn màng mới nhận ra tình cảm của mình, đã làm tổn thương nàng, cũng đã làm tổn thương ngươi.”
“Thì ra, trong lòng ngươi, ta cũng chỉ là một thế thân giống như hình nhân đất kia. Cơ Dạ Tu, ngươi thật độc ác.”
Dù trong lòng Hoa Vân, nàng ta không hẳn yêu Cơ Dạ Tu, nhưng bị hắn đối xử như vậy, nàng ta vẫn cảm thấy vô cùng bất mãn.
Rõ ràng nàng ta chỉ cách một bước nữa là có thể ngồi lên ngôi vị Thiên hậu, trở thành Đế Hậu của Thiên đình.
Đó là vị trí mà từ khi biết thân phận của Cơ Dạ Tu, nàng ta đã ngày đêm ao ước.
“Quay về đi, thiên giới không thích hợp với ngươi.”
Nàng ta tư chất tầm thường, nếu không nhờ Cơ Dạ Tu cưỡng ép nâng cao tu vi, e rằng nàng ta sẽ không bao giờ có cơ hội phi thăng.
Dù hắn đã sử dụng cấm thuật, nhưng chỉ có thể nâng tu vi của nàng ta lên mức thượng tiên, không thể tiến xa hơn.
“Với tu vi hiện tại của ngươi, khi trở về hạ giới, ngươi sẽ làm nên sự nghiệp. Thứ ngươi muốn, ở hạ giới có thể dễ dàng đạt được.”
Hoa Vân khẽ cử động năm ngón tay, ánh mắt dao động, mồ hôi lạnh cũng rịn ra.
Trong lòng nàng ta nghĩ, hắn đã biết tất cả, hắn luôn biết rằng thứ nàng ta mong muốn là gì.
“Ngươi…”
“Bổn tôn chỉ không muốn can thiệp, chứ không phải là không biết gì.”
Đến mức này rồi, nếu Hoa Vân không biết điều, thì mọi chuyện sẽ không đơn giản chỉ là bị đày xuống hạ giới nữa.
You cannot copy content of this page
Bình luận