Chương 1
01/10/2024
Chương 2
01/10/2024
Chương 3
01/10/2024
Chương 4:
01/10/2024
Chương 5:
01/10/2024
Chương 6:
02/10/2024
Chương 7:
02/10/2024
Chương 8:
02/10/2024
Chương 9:
02/10/2024
Chương 10:
02/10/2024
Chương 13:
03/10/2024
Chương 15:
03/10/2024
Chương 14:
03/10/2024
Chương 12:
03/10/2024
Chương 11:
03/10/2024
Chương 16:
04/10/2024
Chương 17:
04/10/2024
Chương 18:
04/10/2024
Chương 19:
04/10/2024
Chương 20:
04/10/2024
Chương 21:
05/10/2024
Chương 22:
05/10/2024
Chương 23:
05/10/2024
Chương 24:
05/10/2024
Chương 25:
05/10/2024
Hắn vỗ nhẹ lên vai Cơ Dạ Tu, an ủi:
“Dạ Tu, đừng quá để ý đến những lời nói của người khác. Cứ kiên định với những gì ngươi muốn là được.”
Lời này nói ra như thể pháp hội này là do Tinh Lam ép buộc Cơ Dạ Tu phải thực hiện.
Tinh Lam khoanh tay trước ngực, cười nhạt, nhướn mày.
Còn Cơ Dạ Tu, đôi mắt đen của hắn vẫn chăm chú nhìn tua kiếm trên tọa hóa đài, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì.
Hoa Vân cảm thấy tình thế không ổn, liền kéo nhẹ tay áo của Húc Dương, khẽ nói:
“Hay chúng ta đi trước thôi.”
“Đừng sợ, họ đông thì sao chứ? Thiên đế bệ hạ vẫn đứng về phía chúng ta mà.”
Hoa Vân cúi đầu, khẽ thầm thì, lòng ngập tràn khinh bỉ:
“Lũ ngu ngốc, không biết nhìn sắc mặt người khác. Với tình trạng hiện tại của Cơ Dạ Tu, không thể trông mong vào hắn được.”
Nếu bản thân không biết điều mà tự xoay xở, làm sao nàng ta có thể tồn tại bên cạnh Cơ Dạ Tu dễ dàng, còn khiến Khanh Ca thượng thần cao ngạo phải chịu thiệt thòi nhiều lần, làm Cơ Dạ Tu tin rằng nàng ta là người bị hại chứ.
“Tất cả các ngươi có một khắc để cút đi. Nếu không, đừng trách bổn thượng thần ra tay không thương xót.”
Tinh Lam khinh bỉ nhìn đám hề nhảy nhót, tưởng rằng có thể dựa vào thế lực của Cơ Dạ Tu, mà không biết tự lượng sức mình.
Muốn đối đầu với nàng, họ có tư cách gì?
Hoa Vân siết chặt nắm tay, nhìn vào ánh mắt đầy giễu cợt của Tinh Lam, lòng nàng ta sục sôi cơn giận, đến mức cắn nát đầu lưỡi, miệng ngập tràn mùi tanh của máu.
“Chúng ta và Khanh Ca thượng thần cũng có chút duyên phận, đến đưa tiễn chỉ là để tỏ lòng thành, Tinh Lam thượng thần hà cớ gì phải làm khó.”
“Nếu đã làm thượng thần mà lại ỷ lớn hiếp nhỏ, thiên giới chẳng phải sẽ loạn hết sao? Còn đâu pháp tắc nữa?”
Tinh Lam bật cười lạnh lùng:
“Duyên phận? Tự nguyện làm thiếp, phá hoại tình cảm phu thê của người khác, đúng là có duyên phận thật. Nhưng duyên phận này, Khanh Ca không dám nhận.”
“Ngươi…”
Những thủ đoạn nhỏ mà Hoa Vân dùng trước mặt Phượng Khanh Ca thành công, bởi vì Phượng Khanh Ca yêu Cơ Dạ Tu.
Nhưng khi đối mặt với Tinh Lam, những chiêu trò ấy hoàn toàn vô dụng.
Tinh Lam chẳng buồn quan tâm đến việc lời nói của mình có dễ nghe hay không, từng câu từng chữ như lưỡi kiếm băng giá, đâm thẳng vào tim đối phương, không chừa một cơ hội nào.
Đây chính là phong cách mạnh mẽ của con cháu chiến thần.
“Bạc Tùng, đưa nàng ta đi.”
Bầu không khí căng thẳng bị phá vỡ khi Cơ Dạ Tu đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm lặng của hắn vang lên, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, như thể đang nói một chuyện rất đỗi bình thường.
Hoa Vân yếu đuối nhìn hắn:
“A Đình…”
“Ngươi về trước đi.”
“Xin lỗi, ta không nên đến đây. Ta đi ngay.”
Hoa Vân nghẹn ngào nói, rồi quay lưng, mang theo nỗi cô độc rời đi.
Tinh Lam nhìn mà muốn buồn nôn.
“Kỹ năng diễn đỉnh cao thật, chẳng trách có vài kẻ tự tôn quá cao lại sa vào cạm bẫy. Tâm lý muốn bảo vệ kẻ yếu của những kẻ mạnh, thỏa mãn sự tự ti của bản thân, đúng là một cái cớ tuyệt vời.”
“Tinh Lam thượng thần, đủ rồi chứ? Hoa Vân tiên tử cũng đã bị ngươi dọa cho chạy rồi, ngươi còn muốn gì nữa?”
Húc Dương trầm giọng phản bác.
Tinh Lam cười khẩy, vẫn không ngừng châm biếm.
“Đám chó săn các ngươi, bình thường không thiếu lời gièm pha Phượng Khanh Ca, ta còn chưa tính sổ. Vậy mà các ngươi lại đến đây tìm ch3’t.”
“Nếu không phải hôm nay không tiện ra tay, các ngươi nghĩ mình sẽ bình an vô sự mà rời khỏi đây sao?”
Khí thế chiến thần bùng nổ, khiến đám tán tiên thực lực thấp kém run rẩy như cành liễu trong gió đông.
“Dạ Tu, ngươi sẽ cứ để mặc bọn họ ức hiếp huynh đệ của mình mà khoanh tay đứng nhìn sao?”
Không thể chống lại áp lực mạnh mẽ của Tinh Lam, Húc Dương liền chuyển mũi nhọn về phía Cơ Dạ Tu, người từ đầu đến giờ vẫn giữ thái độ bàng quan.
Bị nhắc tên, Cơ Dạ Tu chầm chậm ngước mắt lên, không nói một lời, nhưng ánh mắt hắn lạnh lùng như chứa đầy chất độc.
Húc Dương và Hạ Bạc Tùng vô thức lùi lại một bước.
Hai người nhìn nhau, rồi cúi đầu chạy trốn trong nhục nhã.
Những kẻ không liên quan đã bị đuổi đi, lễ đưa linh lại tiếp tục diễn ra theo trật tự.
Sau khi màn đêm buông xuống, các tiên gia đến đưa tiễn dần dần ra về.
Cơ Dạ Tu không muốn quay về Trọng Dương Cung, cũng không dám tới Lạc Hoa Cung, nên hắn đến Ngọc Lưu Ly Đài.
Trường Phong nhìn hắn với dáng vẻ thất thần, thở dài một hơi.
Hôm nay Cơ Dạ Tu đã bận rộn lo liệu cho pháp hội suốt cả ngày, mà không hề uống một giọt nước, cũng chẳng ăn một miếng cơm.
Trường Phong lo lắng cho sức khỏe của Thiên đế bệ hạ.
Mặc dù thượng thần không ăn uống một hai ngày cũng chẳng sao, nhưng Cơ Dạ Tu đã từng bị trúng độc, lại chịu nhiều vết thương, thân thể cần phải được chăm sóc cẩn thận.
Đây là điều mà Khanh Ca thượng thần đã dặn dò Trường Phong khi nàng còn sống.
Trường Phong liền bảo phòng bếp chuẩn bị một ít thức ăn thanh đạm, rồi mang đến phòng của Cơ Dạ Tu.
“Bệ hạ, người nên ăn một chút, sức khỏe là quan trọng nhất.”
“Đặt đó trước.”
Nghe Cơ Dạ Tu nói như vậy, Trường Phong thừa biết nếu mình rời đi, chắc chắn bệ hạ sẽ không ăn.
Vì vậy, hắn kiên nhẫn khuyên nhủ:
“Bệ hạ, Khanh Ca thượng thần từng dặn dò tiểu tiên phải chăm sóc tốt cho người. Thực đơn trong bếp cũng là do thượng thần đặc biệt soạn ra cho người. Người thực sự muốn phụ lòng nàng sao?”
Ánh mắt mờ mịt của Cơ Dạ Tu chợt lóe lên một tia sáng khi nghe những lời ấy.
Nhìn vào tua kiếm trong tay và mâm cơm trên bàn, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng và tập trung hơn.
Hắn cất tua kiếm vào lòng, cầm lấy đôi đũa bạc, từng ngụm từng ngụm thưởng thức món ăn có vị giống với những món mà nàng từng nấu, bất giác cảm thấy mắt cay xè.
Hắn khẽ thốt lên:
“Trường Phong, bổn tôn… có chút nhớ nàng rồi.”
Trường Phong khựng lại, không biết phải nói gì cho phải.
Hắn nặng nề thở dài, rồi quay người bước ra ngoài.
…
Đêm đó, Cơ Dạ Tu đã có một giấc mơ rất dài, trong mơ là những hình ảnh rời rạc, nhưng tất cả đều liên quan đến Phượng Khanh Ca.
You cannot copy content of this page
Bình luận