Có Chắc Người Này Cần Được Cứu Không?

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

“Tôi nhớ anh cả từng nói rằng tôi không còn là người của nhà họ Phó nữa. Bây giờ anh lại như thế này, tôi có chút nghi ngờ anh đang có mưu đồ đấy…”

 

Phó Vân Sơn bị nghẹn lời, gượng gạo nói: “Vân Chu, dù sao chúng ta cũng là anh em ruột thịt mà.”

 

“Đúng vậy, Vân Chu, anh cả con lúc nào cũng nhớ đến con, hai đứa là anh em ruột cơ mà.” Phu nhân Phó cũng nhanh chóng phụ họa.

 

“Ồ, anh em ruột sao? Nhưng anh cả à, lúc anh ra tay với tôi, anh có xem tôi là em trai không?”

 

“Còn Phó Trường Dữ, suốt ngày mắng tôi là phế vật, chắc hẳn hắn ta cũng quên mất tôi là chú ruột của hắn rồi.”

 

Chỉ hai câu nói, cả đám người bị nghẹn đến mức câm lặng.

 

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

 

“Đùa thôi, đùa thôi.” Phó Vân Chu lại làm dịu bầu không khí. “Anh cả sao có thể hại tôi được?” 

 

“Còn Trường Ngữ nữa, muốn gọi thế nào cũng được. Tôi với cậu ấy chẳng chênh nhau bao nhiêu tuổi, cứ gọi ‘chú nhỏ’ hoài nghe già lắm.”

 

“Anh cả, rượu mừng của em, anh nhất định phải uống thêm vài ly nhé. Bên kia còn khách, bọn em qua đó trước.”

 

Sắc mặt của Phó Vân Sơn đã tối sầm rõ rệt.

 

Không lâu sau khi chúng tôi rời đi, gã đàn ông đã dẫn theo người nhà họ Phó rời khỏi tiệc cưới.

 

Xem ra trong chuyện này còn có ẩn tình khác.

 

Hệ thống: “Đừng suy nghĩ nữa. Phó Vân Sơn đã cho người phá hỏng phanh xe của Phó Vân Chu, cô cũng biết kỹ thuật lái xe của anh ấy thế nào rồi đấy. Rõ ràng là có người cố tình gây ra.”

 

“Ồ, tôi còn tưởng cha của nữ chính là do Phó Vân Sơn thuê nữa chứ.”

 

“Đang nghĩ gì vậy?” Phó Vân Chu giơ tay phẩy trước mặt tôi.

 

“Vừa nãy anh biết cách đối đáp lắm đấy.” Tôi tùy tiện tìm một cái cớ. 

 

“Chỉ dùng ba phần thực lực thôi, chẳng đáng nhắc đến.”

 

Anh cầm ly rượu trong tay, chạm nhẹ vào ly của tôi.

 

“Hệ thống, cậu có tin không, Phó Vân Chu tuyệt đối là một kẻ mưu mô.”

 

“Giờ cô mới nhận ra à?”

 

14.

 

Sau khi Phó Vân Chu tiếp quản Đường thị, tập đoàn ngày càng phát triển mạnh mẽ.

 

Dù sau lưng vẫn có người xì xào về thân phận của anh, gọi anh là “rể ăn bám”, nhưng tất cả đều bị thủ đoạn của anh khuất phục, cam tâm tình nguyện đi theo sau kiếm bộn tiền.

 

Còn cha tôi, sau khi trút bỏ gánh nặng của tập đoàn Đường thị, liền dắt mẹ tôi đi du lịch khắp nơi. 

 

Trước khi đi, ông ấy còn dặn dò: “Tiểu Hoa, con phải chăm sóc con trai của cha thật tốt, đừng để nó vất vả quá.”

 

Ừm… có phải ông ấy quên mất rằng tôi mới là con gái ruột của ông ấy không nhỉ…

 

Nhưng Phó Vân Chu lại không vội báo thù nhà họ Phó.

 

Bởi lẽ, chỉ với địa vị hiện tại của anh, đám người trước đây từng rời bỏ anh lại đang tranh nhau quay về, nịnh bợ hết mức.

 

15.

 

Ví dụ như lần tôi cùng với Phó Vân Chu tham dự một bữa tiệc, có thể nói anh được vây quanh như tâm điểm của vũ trụ.

 

Những người bạn trước đây của anh cũng kéo đến vây quanh anh, không ngớt lời tâng bốc.

 

“Vân Chu, chúng ta là bạn học đại học, nghe tin anh gặp chuyện, tôi thực sự rất đau lòng.”

 

“Vân Chu, anh cả của anh thật không ra gì, anh em tôi ủng hộ anh vô điều kiện!”

 

“Vân Chu, chuyện hợp tác của chúng ta, anh có thể cân nhắc lại không?”

 

“Vân Chu, anh là người xuất sắc nhất trong thế hệ của chúng ta!”

 

“Vân Chu…”

 

Ngay cả tôi cũng được hưởng chút ánh hào quang từ anh. 

 

Không ít phu nhân của các tổng giám đốc vì muốn ký hợp đồng cho công ty nhà mình mà kéo tôi lại trò chuyện, nói đông nói tây, chỉ mong có thể nói giúp họ vài lời.

 

Rõ ràng họ đã quên mất tập đoàn Đường thị thuộc về ai.

 

Trong khi đó, Phó Vân Sơn và Phó Trường Dữ – những người từng một thời được vây quanh tâng bốc – giờ đây lại bị lạnh nhạt hoàn toàn.

 

Thậm chí, ngay cả chủ tiệc khi đứng trước mặt Phó Vân Chu cũng không dám khách sáo với bọn họ lấy một câu.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page