Có Chắc Người Này Cần Được Cứu Không?

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

“Đường Hiểu Hoa, lại là cô!”

 

“Chậc, Phó Trường Dữ, sao cậu không chịu nhớ lâu nhỉ? Tôi đã nói rồi, tôi là thím của cậu.”

 

Nói xong, tôi giơ tay tát hắn ta một cái, tiếng vang giòn giã.

 

Không thể không nói, học một chút kỹ năng tự vệ đúng là có ích, lực tay mạnh hơn hẳn, mặt Phó Trường Dữ lập tức đỏ bừng.

 

“Không tôn trọng trưởng bối thì đây chính là kết cục.”

 

“A Dữ!” Tần Thư Nhu hốt hoảng kêu lên.

 

Tiếng tát vang dội thu hút không ít người xung quanh, Phó Trường Dữ vì sĩ diện mà không thể đánh trả, tức đến mức mặt mũi méo xệch.

 

“Phó Vân Chu, núp sau lưng phụ nữ như thế mà cũng gọi là đàn ông sao?”

 

“Còn cô nữa, Đường Hiểu Hoa! Không thích ai lại đi thích một kẻ tàn phế? Cẩn thận đấy, đến lúc nào đó bị anh ta đâm sau lưng mà không biết!”

 

Những lời này với tôi chẳng có tác dụng gì, hoàn toàn chỉ là trò trẻ con.

 

“Chỉ cần anh ấy là của tôi, thì mọi thứ vẫn sẽ là của tôi.”

 

“Còn về cậu…” Tôi đánh giá Phó Trường Dữ một lượt: “Những cái hố cậu đắp cho nhà họ Tần, liệu có lấp lại được không?”

 

Những chuyện này hắn ta đều lén giấu nhà họ Phó, tôi không tin khi nói ra, hắn ta không lo có ai trong bệnh viện mách lại với gia tộc.

 

Rõ ràng hắn ta có chút hoảng loạn, vội kéo Tần Thư Nhu rời đi, nhưng trước khi đi vẫn không quên buông lời đe dọa.

 

“Đường Hiểu Hoa, chuyện này không đến lượt cô can thiệp. Tôi nói cho cô biết, sớm muộn gì cũng có ngày cô phải khóc!”

 

“Cậu yên tâm, đợi tôi kết hôn với chú nhỏ của cậu, nhất định tôi sẽ khóc. Đến lúc đó, nhớ tới xem tôi vui mừng đến mức nào nhé!”

 

Tôi hướng về bóng lưng hắn ta mà nói.

 

Cho đến khi Phó Trường Dữ và Tần Thư Nhu hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt,

tôi quay người lại, liền bắt gặp ánh mắt phức tạp của Phó Vân Chu đang nhìn mình.

 

“Sao thế?” Tôi hỏi anh.

 

Anh khẽ cười: “Không có gì, chỉ là cảm thấy làm người đàn ông đứng sau một chị đại thật sự rất tốt.”

 

“Tất nhiên rồi, chị đây che chở anh! Đi thôi, về tiếp tục tập luyện nào.”

 

12.

 

Khi Phó Vân Chu hồi phục gần như hoàn toàn, có thể tự chống nạng đi lại, chúng tôi tổ chức hôn lễ.

 

Đám cưới diễn ra vô cùng hoành tráng.

 

Giới doanh nhân và giới quý tộc trong giới thượng lưu đều có mặt.

 

Chỉ là, phần lớn bọn họ đến với những toan tính riêng.

 

Tiểu thư nhà họ Đường kết hôn với kẻ phế vật bị nhà họ Phó ruồng bỏ.

 

Họ cần cân nhắc xem trong tương lai, nên kết thân và hợp tác với nhà “Phó” nào.

 

Trong hôn lễ, Phó Vân Chu chống gậy xuất hiện, dáng đi vẫn chưa thực sự vững vàng.

 

“Phó Vân Chu, trông anh cũng ra dáng quý ông đấy chứ.”

 

“Hết cách rồi, trời sinh đẹp trai mà.”

 

Cái miệng lẻo mép này cuối cùng cũng quay lại.

 

Vì tình trạng của Phó Vân Chu, các nghi thức trong hôn lễ được tổ chức đơn giản hơn nhiều.

 

Mà ngay trong đám cưới, cha tôi cũng tuyên bố sẽ giao tập đoàn Đường thị cho Phó Vân Chu quản lý.

 

Tôi liếc nhìn người nhà họ Phó, bọn họ rõ ràng đã bắt đầu ngồi không yên.

 

Những người khác sau khi nhìn nhau một lúc cũng bắt đầu tính toán riêng.

 

Phó Vân Chu vốn dĩ đã là một người có năng lực, nếu không thì trong cốt truyện gốc, anh đã không suýt chút nữa giành lại được nhà họ Phó.

 

Chỉ là, phương thức khi đó không được quang minh chính đại.

 

Lần này, tôi sẽ để anh đường đường chính chính giành lại tất cả.

 

Cái gai trong lòng anh cũng sẽ được nhổ bỏ hoàn toàn.

 

Như vậy, nhiệm vụ của tôi chẳng phải là hoàn thành rồi sao!

 

13.

 

“Vân Chu, chuyện lớn như kết hôn sao em không báo cho anh một tiếng? Nếu không nhận được thiệp mời từ nhà họ Đường, anh còn chẳng hay biết gì.”

 

“Nhìn xem, em dâu thật xinh đẹp, Vân Chu nhà ta đúng là có phúc.”

 

Cha của Phó Trường Dữ, Phó Vân Sơn, vừa lên tiếng đã đánh ngay vào tình cảm.

 

Hoàn toàn quên mất chuyện họ đã ruồng bỏ Phó Vân Chu, mặc kệ anh sống chết thế nào.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page