Có Chắc Người Này Cần Được Cứu Không?

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

“Chẳng lẽ không nên để họ chết sao?”

 

“Đừng đùa nữa, ký chủ. Dù thiết lập nhân vật của nam nữ chính không tốt, nhưng thế giới này vốn được duy trì nhờ họ, nên họ tuyệt đối không thể chết. Còn phản diện vì oán hận quá sâu nên chỉ số hắc hóa mới tăng cao, anh ta cần được cứu rỗi.”

 

“Chỉ cần mối quan hệ giữa các nhân vật vẫn tồn tại, dù phản diện không chết, thế giới này vẫn có thể vận hành bình thường.”

 

Tôi thở dài, ra hiệu cho quản gia Lý đi lấy chìa khóa mở cửa.

 

Lúc đầu, bà ấy còn do dự, nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt rồi rời đi lấy chìa khóa.

 

“Tiểu thư Đường, cô nhất định phải khuyên nhủ tiên sinh.”

 

Tôi gật đầu, nhận chìa khóa rồi mở cửa.

 

Bên trong tối đen như mực. 

 

Tôi bật đèn lên, chỉ thấy Phó Vân Chu ngã sõng soài trên sàn, xe lăn lật nghiêng sang một bên.

 

Vội vàng chạy đến đỡ anh, nhưng anh lại không hề phối hợp, thậm chí còn hất tôi ra.

 

“Ra ngoài! Cô ra ngoài!”

 

Lúc này, anh vô cùng chật vật, ngoài giọng nói đầy tức giận, anh chỉ có thể yếu ớt đấm vào đôi chân của chính mình.

 

Tôi lùi lại vài bước, anh mím chặt môi. 

 

Dưới ánh đèn, tôi nhìn thấy anh đang khóc.

 

Phó Vân Chu… đã khóc.

 

10.

 

Anh cũng nhận ra tôi đã nhìn thấy anh khóc.

 

Phó Vân Chu quay đầu đi, không muốn để tôi trông thấy bộ dạng này.

 

Tôi thở dài, tên cứng đầu này thật là…

 

Tôi lại bước đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống, ép anh quay mặt lại.

 

“Trước đây anh từng nói với tôi, nếu bị bắt nạt thì phải trả đũa, nếu không, kẻ đó sẽ tiếp tục bắt nạt anh.”

 

Phó Vân Chu tự giễu cười lạnh: “Cô nghĩ bây giờ tôi còn tư cách sao? Tôi bây giờ chỉ là một kẻ vô dụng, ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ được.”

 

“Anh còn có tôi mà.”

 

Người đàn ông khựng lại, tôi cũng nhận ra lời nói của mình có gì đó sai sai, vội vàng bổ sung: “Ý tôi là, có tôi ở đây, tôi chính là tư cách của anh.”

 

Tôi lấy sổ hộ khẩu trong túi ra: “Nếu không phải về nhà lấy cái này, tôi tuyệt đối sẽ không để anh bị bắt nạt.” 

 

“Ban đầu còn định đợi vài ngày nữa, nhưng giờ thì không cần nữa rồi. Tôi sẽ dẫn anh đi đánh trả.”

 

Anh vẫn còn ngẩn người, tôi cứ tưởng anh đang do dự.

 

“Đám cưới là giả, nhưng giấy chứng nhận là thật. Anh yên tâm, tuyệt đối không làm lỡ dở tương lai của anh.”

 

“Ngoài cô ra, tôi còn có tương lai gì nữa đâu.”

 

Anh nói rất nhỏ, dù ở gần thế này, tôi vẫn không nghe rõ.

 

“Anh nói gì cơ?”

 

“Đường Hiểu Hoa.”

 

“Hửm?”

 

“Đầu óc cô đúng là có vấn đề.”

 

11.

 

Cuối cùng, tôi cũng dỗ được Phó Vân Chu quay lại bệnh viện phục hồi chức năng, bắt đầu theo sát anh cả ngày.

 

Chỉ là vừa mới đi vệ sinh một lát quay về, tôi liền nhìn thấy Phó Trường Dữ. 

 

Hắn ta đang khoác tay Tần Thư Nhu, đứng trước mặt Phó Vân Chu.

 

“Chú nhỏ, vẫn chưa chịu từ bỏ sao? Chú không nhìn lại mình bây giờ à? Đứng lên thì có ích gì?”

 

“Chi bằng cứ ngồi xe lăn đi, biết đâu còn có trợ cấp nữa đấy.”

 

Người nhà họ Phó chưa bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội nào để giẫm đạp lên lòng tự trọng của Phó Vân Chu.

 

Tần Thư Nhu kéo nhẹ tay áo hắn ta, rõ ràng không muốn hắn ta tiếp tục nói nữa.

 

“A Dữ, chú nhỏ đã rất đau khổ rồi, anh đừng nói những lời này khiến chú ấy buồn thêm nữa.”

 

Sau đó, cô ta bước lên hai bước, rút tay khỏi tay Phó Trường Dữ, cúi người chín mươi độ. 

 

“Chú nhỏ, xin lỗi, năm đó cha cháu thật sự không cố ý. Cháu muốn một lần nữa nói lời xin lỗi, mong chú có thể tha thứ.”

 

Bộ dạng như thể nếu anh không tha thứ, cả nhà bọn họ sẽ áy náy cả đời.

 

Tôi nhìn ra được Phó Vân Chu thực sự cảm thấy vô cùng chán nản.

 

Anh quay người định rời đi, nhưng Phó Trường Dữ sao có thể để anh đi dễ dàng.

 

Ngay khi hắn ta đưa tay định kéo Phó Vân Chu lại, tôi lập tức tiến lên, gạt phăng tay hắn ta ra.

 

“Hai người đang diễn kịch sao? Một người đóng vai mặt đỏ, một người đóng vai bạch liên hoa, diễn cũng khá lắm đấy.”

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page