Phó Vân Chu vẫn chưa cam lòng.
Có một người chủ động giúp đỡ như tôi, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua được.
“Giao dịch gì?”
“Tôi kết hôn với anh, còn anh thì đứng dậy, thế nào?”
“Đây là điều kiện duy nhất của tôi. Chỉ cần anh có thể đứng lên, tôi sẽ kết hôn với anh, giúp anh giành lại mọi thứ thuộc về nhà họ Phó.”
“Thế nào? Cân nhắc một chút chứ?”
Phó Vân Chu lại rơi vào trầm mặc, nhưng tôi cũng không vội.
Cuối cùng, anh mở miệng, nhưng câu trả lời lại nằm ngoài dự đoán của tôi: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
5.
“Tùy anh thôi, tôi thấy đôi chân dài này của anh rất hợp với xe lăn đấy.” Tôi giả vờ thờ ơ.
“Dù sao thì…” Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh: “Như thế này, chúng ta không còn chênh lệch chiều cao nữa.”
Anh nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt mang theo chút lạnh lẽo.
“Đường Hiểu Hoa, cô nói những lời này là để trả thù tôi sao?”
Vừa nghe anh nói vậy, tôi liền hiểu, anh đã nhớ đến chuyện ngày trước khi lợi dụng chiều cao để trêu chọc tôi.
Lúc đó, anh cầm sách của tôi, giơ cao lên, cười đầy trêu ghẹo: “Nhóc lùn, với tới được không? Với chênh lệch chiều cao này, cả đời cũng không đuổi kịp tôi đâu.”
Giờ đây, anh lại thấp hơn tôi một đoạn, tâm tư lại nhạy cảm, chắc chắn đang nghĩ tôi đang cố tình chế giễu anh.
“Không có, không có, tôi đâu chấp nhặt với một người tàn tật làm gì.”
“Đường Hiểu Hoa, cô có kích thích tôi cũng vô ích thôi.”
Anh đã nói vậy rồi, tôi cũng thu lại thái độ đùa cợt của mình, nghiêm túc nói: “Phó Vân Chu, tôi khuyên anh nên suy nghĩ thật kỹ, dù sao yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản.”
“Nếu anh định cả đời ngồi trên xe lăn, tự giam mình trong biệt thự này, thì coi như tôi chưa từng nói gì.”
Thực ra, tôi đang ép anh phải đưa ra lựa chọn.
Trong cốt truyện gốc, Phó Vân Chu cả đời trói buộc bản thân trên chiếc xe lăn, đó chính là xiềng xích của anh.
Về sau, anh chính thức bước lên con đường phản diện.
Chỉ riêng việc bắt cóc nữ chính, anh đã làm đến năm lần.
Thậm chí, để giành lại nhà họ Phó, anh đã sử dụng vô số thủ đoạn không thể đưa ra ánh sáng.
Kết quả là tự đẩy mình vào vực thẳm sâu hơn.
Cuối cùng bị trừng phạt, còn bị nam chính sai người xử lý, thi thể không còn một mảnh.
Nhưng nếu anh thay đổi quyết định, tất cả những điều đó đều có thể tránh khỏi.
Một tương lai tươi sáng đang chờ anh phía trước.
Chỉ là, tôi không biết anh sẽ nghĩ thế nào.
Phó Vân Chu lại im lặng rất lâu.
Thật lòng mà nói, điều này thực sự rất hao tổn sự kiên nhẫn, dáng vẻ quyết đoán trước đây đâu rồi?
May mắn là tôi vẫn nhẫn nại được đến khi nghe anh nói một câu: “Tôi đồng ý.”
“Chỉ có điều, phải là kết hôn giả, tôi không định giao nửa đời sau của mình cho một người thần kinh.”
Thật hay giả tôi đều không quan tâm, miễn là hoàn thành nhiệm vụ!
Tôi tiếp tục đùa cợt với anh mà chẳng mảy may bận tâm: “Phó Vân Chu, cảm ơn anh vì không nói thêm chữ ‘bệnh’.”
“Ồ, bệnh thần kinh.”
“Không nói chuyện với anh nữa, ngày mai gặp ở trung tâm phục hồi chức năng nhé.”
Tôi phất tay chào Phó Vân Chu rồi quay người đi thẳng ra cửa.
Chỉ để lại cho anh một bóng lưng tự do phóng khoáng, như thể phủi bụi mà đi, chẳng màng danh lợi.
“Ký chủ, thế là xong rồi? Cô cứ thế mà đi à?”
“Không thì sao?”
Hệ thống đột nhiên lên tiếng, khiến tôi phải khựng lại giữa chừng.
“Tôi chỉ muốn nói là cô quên mang theo hạt dưa và máy chiếu.”
Lời của nó khiến tôi lập tức cứng đờ tại chỗ, sau đó lặng lẽ quay người lại.
Phó Vân Chu hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”
“Tôi… lấy đồ.”
Sau khi ôm máy chiếu và túi hạt dưa ra khỏi phòng, tôi – một con đại bàng dũng mãnh, trong lòng lại rơi lệ.
Thật mất mặt!
Không phải vì chuyện gì khác, mà chỉ vì câu nói của cái tên đàn ông thối tha kia.
“Trong mắt tôi, bóng lưng tiêu sái đầy phong độ của cô đã hoàn toàn sụp đổ rồi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận