Có Chắc Người Này Cần Được Cứu Không?

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Phó Vân Chu mất tất cả trong chớp mắt. 

 

Bạn bè xung quanh thấy anh thất thế cũng lần lượt rời đi. 

 

Không quyền, không thế, không người thân, không bạn bè.

 

Một kẻ cô độc với tính cách kỳ quái.

 

Đó là đánh giá về anh trong nguyên tác.

 

“Quản gia Lý, đây cũng là nhà họ Phó, chẳng lẽ tôi còn không có quyền vào sao?” Phó Trường Dữ bắt đầu mất kiên nhẫn.

 

“Thiếu gia Phó, đây là tài sản riêng của tiên sinh…”

 

“Quản gia Lý.” Tôi ngắt lời bà ấy.

 

“Tiểu thư Đường.”

 

“Giải thích với họ làm gì cho mất công, cứ gọi bảo vệ tống họ ra ngoài là được.”

 

Tôi nhìn hai người trước mặt: “Hai người họ đứng đây lải nhải như ruồi nhặng, làm ồn đến Phó Vân Chu, lát nữa mà anh ấy tức giận, tôi dỗ không nổi đâu.”

 

“Đường Hiểu Hoa, không phải cô đang ở nước ngoài à? Sao lại về rồi?”

Phó Trường Dữ cau mày.

 

Hắn ta vốn chẳng ưa gì tôi, lý do rất đơn giản – Hắn ta không ưa Phó Vân Chu, mà tôi lại là bạn của Phó Vân Chu, thế nên tôi nghiễm nhiên cũng trở thành kẻ đối đầu với hắn ta.

 

“Tôi về để kết hôn với chú nhỏ của cậu đấy.”

 

“Cô muốn kết hôn với tên đó?”

 

Cảm xúc của gã đàn ông rõ ràng bị kích động.

 

Tôi có thể hiểu tâm trạng hiện tại của hắn ta, dù sao thân phận tôi có trong cuốn sách này cũng là do hệ thống ban cho mà – Thiên kim duy nhất của một nhà hào môn, gia sản nghìn tỷ.

 

Nếu kết hôn với Phó Vân Chu, anh sẽ có đủ tư cách và vốn liếng để giành lại mọi thứ thuộc về nhà họ Phó.

 

“Đúng vậy.”

 

Phó Trường Dữ còn định nói gì đó nhưng lại bị Tần Thư Nhu kéo nhẹ tay áo.

 

“Chị…” Cô ta gọi tôi: “Chị có thể cho em vào gặp Phó tiên sinh một chút không? Em muốn đích thân nói lời xin lỗi với anh ấy.”

 

“Xin lỗi, tôi không có em gái.”

 

Tôi không thèm tiếp lời cô ta, Phó Trường Dữ lại không nhịn được nữa.

 

Nam chính này đúng là nóng nảy thật.

 

“Đường Hiểu Hoa, cô nói năng kiểu gì thế!”

 

“Tôi nói kiểu gì ư? Tôi sắp trở thành vợ của chú nhỏ cậu, tức là thím của cậu. Bây giờ thái độ này của cậu chính là không tôn trọng trưởng bối đấy.”

 

Tôi giơ tay tát thẳng vào mặt hắn ta. 

 

“Lần sau nếu còn vô lễ như vậy, không chỉ đơn giản là một cái tát đâu.”

 

Mặt tôi không chút biểu cảm, nhưng trong lòng thì sướng thầm. 

 

Đã muốn tát cái thằng này một cái từ lâu lắm rồi.

 

Nam chính trong sách này vừa ngông cuồng vừa tự đại, lúc nào cũng làm như mình là số một, ai cũng phải nghe theo.

 

Thật không hiểu sao lại có thể trở thành nam chính nữa.

 

“Cô…!”

 

Nhìn thấy Phó Trường Dữ sắp động tay, tôi cũng chẳng thèm sợ hãi, bởi vì bảo vệ đã đến.

 

Tần Thư Nhu sợ xảy ra chuyện, đành phải kéo Phó Trường Dữ đi.

 

Trước khi rời đi, hắn ta vẫn không quên buông lời đe dọa: “Đường Hiểu Hoa, cứ chờ đấy!”

 

Còn tôi thì chỉ cười khiêu khích.

 

Sau khi bọn họ đi, tôi ngẩng đầu nhìn về phía phòng của Phó Vân Chu: “Chậc, cũng coi như anh còn có chút lương tâm.”

 

4.

 

Sáng sớm hôm sau, tôi đúng giờ đến phòng của Phó Vân Chu, mang theo máy chiếu và một túi hạt dưa to.

 

“Phòng anh vừa rộng vừa tối, rất hợp để xem phim.”

 

Lúc đầu anh không để ý đến tôi, tôi cũng chẳng quan tâm, cứ thoải mái cuộn mình trên sofa, vừa xem phim vừa ăn hạt dưa, thỉnh thoảng còn bật cười vài tiếng.

 

Cuối cùng, anh cũng không chịu nổi, lên tiếng trước: “Đường Hiểu Hoa.”

 

“Hửm?”

 

“Nghe nói cô muốn kết hôn với tôi?”

 

Tôi nhả vỏ hạt dưa trong miệng ra, phủi tay rồi đứng dậy, bước đến bên cạnh anh.

 

“Lừa thằng cháu ngốc của anh thôi, cho bọn họ chút cảm giác nguy cơ.”

 

Phó Vân Chu lại rơi vào trầm mặc, không nói gì nữa.

 

“Phó Vân Chu, chẳng lẽ anh tưởng thật à?”

 

Tôi cười tít mắt hỏi ngược lại, còn cố tình ghé sát tai anh để xem tai có đỏ lên không.

 

Đáng tiếc, không hề.

 

“Nếu tôi tưởng thật thì sao?”

 

Câu trả lời của anh khiến tôi có chút bất ngờ, nhưng tôi vẫn tiếp tục diễn theo.

 

“Nếu anh tưởng thật, thì tôi sẽ kết hôn với anh thôi. Tất nhiên, tôi cũng biết anh đang nghĩ gì, vậy nên chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.”

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page