1.
Tôi đứng ngoài cửa nhìn vào trong phòng, nơi người đàn ông ngồi trên xe lăn, ẩn mình trong bóng tối.
Không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng như thế nào cho đúng.
Nhớ lại nhiều năm trước, khi vừa xuyên vào cuốn sách này.
Hệ thống bảo tôi phải cứu rỗi nhân vật phản diện Phó Vân Chu.
Lúc ấy, tôi chỉ vào anh, người đang đứng ở đầu hẻm, thoải mái trò chuyện cùng người khác, và nói: “Cậu chắc chắn người này cần được cứu sao? Anh ấy còn lạc quan hơn tôi.”
Giờ đây, cốt truyện đã đi đúng hướng.
Phó Vân Chu gặp tai nạn xe, trở thành người tàn tật, bị gia tộc ruồng bỏ.
Anh chỉ còn cách tự giam mình trong căn biệt thự này.
Trở nên trầm mặc, tính tình theo năm tháng ngày càng cực đoan và nóng nảy.
May mắn thay, khi đó tôi đã chọn kết bạn với anh.
Bây giờ, tôi có một thân phận rất hợp lý để xuất hiện bên cạnh.
Một người bạn cũ trở về nước để thăm anh.
2.
“Phó Vân Chu, đã lâu không gặp, sao anh lại trở thành bộ dạng thế này?”
Tôi điều chỉnh lại nét mặt, bước vào và kéo rèm cửa sổ ra trước tiên.
Ánh mặt trời xuyên qua tấm kính lớn, chiếu rọi vào trong phòng, cũng chiếu lên người anh.
Có lẽ đã rất lâu rồi chưa thấy ánh sáng mặt trời, anh khó chịu giơ tay lên che lại, sau đó bực bội lên tiếng: “Kéo rèm lại, rồi ra ngoài!”
Tôi không hề động đậy, ngược lại còn tiến lại gần, nửa quỳ xuống bên cạnh anh, ngước lên nhìn.
“Phó Vân Chu, việc đầu tiên tôi làm sau khi trở về chính là đến thăm anh, vậy mà anh lại có thái độ này sao?”
Anh không nhìn tôi, quay mặt sang hướng khác: “Ra ngoài.”
Lại là hai từ đó.
Tôi đứng dậy, đưa tay nâng mặt anh lên: “Phó Vân Chu, có phải anh nghĩ rằng vì anh bị bệnh, tôi sẽ không dám đánh anh nữa không?”
“Hệ thống cảnh báo! Ký chủ, đừng kích thích anh ta! Tôi bảo cô cứu rỗi anh ta, không phải ép anh ta vào đường cùng đâu!”
Hệ thống hoang mang trước hành động của tôi, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Tôi mặc kệ hệ thống, ngược lại còn mạnh tay xoa nắn mặt Phó Vân Chu.
“Tất nhiên, anh cũng có thể phản kháng. Nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải vực dậy tinh thần trước đã. Nếu không, anh chỉ có thể mặc cho tôi chèn ép và bắt nạt, giống như bây giờ vậy, hiểu chưa?”
“Đường Hiểu Hoa, sao cô từ nước ngoài về mà lại càng vô liêm sỉ thế này?”
Anh thực sự bị tôi chọc tức đến mức không chịu nổi.
“Cũng tạm, dù sao tôi vốn đã như vậy mà.”
Tôi buông anh ra, lùi về phía cửa: “Hôm nay nói đến đây thôi, dù sao tôi cũng rất quý giá, mai gặp lại.”
Anh nhắm mắt lại, chẳng buồn để ý đến tôi.
“Thôi nào, đừng giả vờ làm sadboi nữa, anh không hợp đâu.”
“Cút!”
3.
Tôi đi vòng quanh biệt thự của Phó Vân Chu.
Hệ thống không ngừng lải nhải trong đầu: “Ký chủ, sao cô có thể làm vậy chứ?”
“Cô nên tràn đầy tình cảm, mắt đẫm lệ, nắm chặt tay anh ta rồi nói: ‘Vân Chu, những năm qua anh đã trải qua những gì? Đừng lo, em sẽ luôn ở bên anh, hãy vực dậy tinh thần có được không?'”
Tôi tưởng tượng ra cảnh đó, cả người nổi da gà.
“Tôi chỉ là bạn anh ấy, đâu phải bạn gái. Còn tràn đầy tình cảm, mắt đẫm lệ? Hệ thống, có phải cậu xem quá nhiều phim bi kịch rồi không?”
Đi vòng đến cổng biệt thự, thật trùng hợp, lại gặp nam chính của cuốn sách này – cháu trai lớn của Phó Vân Chu, Phó Trường Dữ.
Cùng với nữ chính, bạn gái của Phó Trường Dữ – Tần Thư Nhu.
Quản gia của Phó Vân Chu đang ngăn họ lại.
“Xin lỗi, thiếu gia Phó, tiên sinh không tiếp khách.”
“Chị ơi, có thể giúp em một chút được không? Để em gặp Phó tiên sinh, em muốn tự mình nói lời xin lỗi với anh ấy.” Tần Thư Nhu khẽ cầu xin.
Tôi suýt nữa quên mất, bi kịch của Phó Vân Chu có liên quan mật thiết đến gia đình nữ chính.
Cha của Tần Thư Nhu say rượu lái xe, đâm vào xe của Phó Vân Chu, khiến anh bị tàn tật.
Khi anh còn đang trên bàn phẫu thuật, hội đồng quản trị của tập đoàn vì sự vắng mặt của anh mà bầu cha của Phó Trường Dữ lên làm tổng giám đốc mới của nhà họ Phó.
You cannot copy content of this page
Bình luận