Chương 2:
08/06/2024
Chương 16:
08/06/2024
Chương 15 :
08/06/2024
Chương 14 :
08/06/2024
Chương 13:
08/06/2024
Chương 12 :
08/06/2024
Chương 11 :
08/06/2024
Chương 10:
08/06/2024
Chương 8:
08/06/2024
Chương 7:
08/06/2024
Chương 6:
08/06/2024
Chương 5:
08/06/2024
Chương 4
08/06/2024
Chương 3:
08/06/2024
Chương 1:
08/06/2024
Chương 9:
08/06/2024
Chương 25:
09/06/2024
Chương 24:
09/06/2024
Chương 23:
09/06/2024
Chương 22:
09/06/2024
Chương 20:
09/06/2024
Chương 21:
09/06/2024
Chương 19:
09/06/2024
Chương 18:
09/06/2024
Chương 17:
09/06/2024
Ngày tôi trở về nhà họ Diệp, trời nắng chang chang.
Tôi ngoái đầu nhìn mảnh đất của mình lần cuối, rồi vác cuốc và hạt giống ngồi lên chiếc xe tới đón mình.
“Thưa cô chủ, ông và bà chủ thật ra muốn tới tìm cô trước.” Quản gia nhìn lén tôi qua gương chiếu hậu, hắng giọng một cái rồi nói tiếp: “Nhưng ông bà vẫn đang ở nước ngoài, cho nên chỉ có thể để chúng tôi tới đón cô về trước ạ.”
Tôi ngáp một cái: “À, được thôi.”
Khoảng thời gian gần đây ngày nào tôi cũng nằm mơ cùng một giấc mộng, chất lượng giấc ngủ sụt giảm nghiêm trọng, sắc mặt tiều tụy xanh xao, giờ tôi buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt.
Rồi tôi chìm sâu vào giấc ngủ, tới khi được gọi đậy, trước mặt là một tòa trang viên cực lớn.
Mà ở cổng trang viên thì có một cô gái đang đứng chờ.
Cô ấy mắt ngọc mày ngài, thanh tú thoát tục, tóc đen da trắng, lông mi vừa dày vừa cong, đẹp như một con búp bê.
Đây chính là em gái tôi, Diệp U U.
Thấy tôi, cô ấy mắt tỏa sáng, vội vàng chạy tới đón, trông như kiểu muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào: “Xin chào…”
Đây là lần đầu cô ấy gặp tôi, còn tôi thì đã gặp cô ấy trong mơ rất nhiều lần, nên tôi bình tĩnh hỏi: “U u?”
“Chị biết tên của em ạ!” Khuôn mặt có phần bất an của cô gái chợt bừng sáng, cô ấy cẩn thận nắm tay tôi, lắc lắc như đang làm nũng: “Em tên là Diệp U U ạ.”
Tôi không giãy tay ra: “Chị tên là Diệp Kỳ Trăn.”
“Em cũng biết nha.” U U cười tới mức mắt cong cong: “Kỳ diệp trăn trăn, tên chị nghe hay quá!”
Cô ấy cười trông thật đáng yêu, tôi cũng cười theo.
Quản gia đứng bên cẩn thận quan sát phản ứng của tôi, thấy vậy thì thở phào một hơi: “Hai cô mau vào nhà rồi hãy nói, ngoài này quá nóng.”
Tôi nhìn thoáng qua chiếc xe phía sau: “Chờ chút, tôi còn chưa lấy đồ.”
“Là gì thế ạ?” U U xung phong hỗ trợ: “Để em lấy cho chị.”
“Công cụ làm vườn.” Tôi giải thích: “Còn cả ít hạt giống nữa. Nhà mình có đất không?”
U U ngây người, vài giây sau mới kịp hoàn hồn, bèn gật đầu lia lịa: “Có đất ạ! Chị thích làm vườn ạ? Đúng lúc em có một vườn hoa, vẫn đang để trống đấy ạ.”
Tôi biết vườn hoa đó, là vườn hoa hồng mà ba mẹ tặng cô ấy khi cô ấy vừa tròn mười tám tuổi.
Cô ấy rất thích hoa hồng, tiếc là còn chưa gieo hạt thì tận thế kéo tới, vườn hoa hồng cũng bị bỏ hoang.
Sau đó, “nam chính” kia hoàn thành giấc mộng cho cô ấy, trồng một mảng hoa hồng nhỏ trước cửa cho cô ấy.
… Nhưng chuyện này có nhằm nhò gì, tôi cũng làm được.
Tuy tôi và Diệp U U vốn không thân thiết, nhưng tôi tự nhận tôi không làm nổi mấy cái chuyện vớ vẩn trong mộng được.
Mười tám năm trước của tôi, tuy không tính là giàu sang phú quý, nhưng có mười lăm năm trồng trọt, cuộc sống cũng yên bình vui vẻ, tự do tự tại.
Trong mộng, tôi thấy U U từ nhỏ tới lớn đều nhận sự giáo dục tốt nhất, cuối tuần cũng phải đăng ký học nhiều lớp luyện thi và sở thích, thành tích vẫn luôn đứng đầu.
Sống ở thủ đô có gì tốt, học tập làm sao mà vui vẻ được bằng làm vườn chứ.
Tôi không cảm thấy mình sẽ ghen ghét đố kỵ với cô em gái đáng yêu như thế, thậm chí còn hận thấu xương người ta.
U U dẫn tôi tới phòng dành cho tôi, hỏi han cuộc sống lúc trước của tôi.
You cannot copy content of this page
Bình luận