Chúng Ta Không Phải NPC

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Có lẽ trong cuốn tiểu thuyết này, mối quan hệ giữa chúng tôi bị tác giả định sẵn là không đội trời chung, nhưng tại khoảnh khắc này, tôi chỉ đơn giản muốn một cô gái vừa bị mẹ trách mắng được thưởng thức một chiếc bánh ngon.

 

15.

 

Sau ngày hôm đó, Ôn Thanh Thanh đã có một vài thay đổi khác lạ.

 

Trở nên trầm lặng hơn, không còn vội vàng tìm cách lấy lòng mọi người như trước, cũng không còn âm thầm chế giễu tôi nữa.

 

Cô ta dường như đang suy nghĩ về điều gì đó.

 

Còn Trình Án, từ ngày hôm đó cũng không đến tìm tôi nữa.

 

Một mình tập trung học hành, mỗi bài toán tôi làm thêm đều giúp tăng thêm cơ hội chiến thắng trong cuộc thi toán.

 

Từ khi nữ chính xuất hiện, tôi đã cảm nhận rõ rệt cuộc sống của mình đang thay đổi.

 

Hiệu quả kinh doanh của công ty mẹ tôi trong thời gian gần đây rất kém, và trí nhớ của tôi cũng đang dần suy giảm.

 

Chúng tôi dường như bị một sức mạnh vô hình kiểm soát, dần dần trở thành những nhân vật nền trong cuốn tiểu thuyết này.

 

Nếu cách duy nhất để giải quyết điều này là giành chiến thắng trong cuộc cá cược với Ôn Thanh Thanh, thì chỉ khi cô ta rời đi theo thỏa thuận, chúng tôi mới có thể quay lại cuộc sống ban đầu.

 

Lần này, tôi sẽ đối mặt trực tiếp với “hào quang của nhân vật chính” mà Ôn Thanh Thanh đang sở hữu.

 

16.

 

Thời gian đến cuộc thi toán học ngày càng gần, và không ít giáo viên đặt rất nhiều kỳ vọng vào Ôn Thanh Thanh.

 

Họ đều cho rằng cô ta là ứng cử viên sáng giá nhất để giành được huy chương vàng năm nay.

 

Nhưng không ai ngờ rằng, chỉ ba ngày trước cuộc thi, trong giờ học thể dục, Ôn Thanh Thanh đột nhiên ngất xỉu.

 

Là người ở gần nhất, tôi nhanh chóng đỡ cô ta dậy, cùng với sự giúp đỡ của các bạn khác, đưa người đến phòng y tế của trường.

 

Khi tỉnh lại và nhìn thấy tôi, Ôn Thanh Thanh không tỏ ra ngạc nhiên.

 

“Tống Thời Duyệt, thực ra cô thật sự không giống một nhân vật phản diện ác độc.”

 

Tôi nhìn cô ta, không hiểu ý của câu nói đó là gì.

 

“Chính vì vậy, tôi lại càng ghen tị với cô hơn.”

 

“Tại sao cô là một nhân vật phản diện ác độc, nhưng lại xinh đẹp, xuất sắc, gia đình giàu có, mà không có chút khí chất độc ác nào.” 

 

“Còn tôi, là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này, lại phải sống trong sự tủi nhục, phải luôn tìm cách lấy lòng người khác.”

 

Tôi thẳng thắn nói: “Nếu đã như vậy, sao cô không ngừng coi mình là nữ chính đi?”

 

Cô ta nhìn tôi, có chút khó hiểu.

 

“Ôn Thanh Thanh, cô thật sự nghĩ làm nữ chính là vui vẻ sao? Cô có thật sự thích Trình Án không?”

 

Dường như bị câu hỏi của tôi làm khó, Ôn Thanh Thanh không nói được lời nào trong chốc lát.

 

“Nhưng từ khi tôi sinh ra trong thế giới này, mẹ đã nói rằng bà ấy là nữ chính, nên tôi cũng phải là nữ chính.”

 

“Là nữ chính, tôi đã hưởng rất nhiều điều kiện ưu ái: không cần kiểm soát cân nặng mà vẫn thon thả, không cần cố gắng mà vẫn đạt được thành tích tốt.”

 

“Vì vậy, con đường làm nữ chính này đã được định sẵn là hoàn hảo, tôi chỉ cần đi theo con đường đó là đủ.”

 

Tôi lắc đầu: “Ôn Thanh Thanh, điều tôi hỏi là, cô có thực sự hạnh phúc không?”

 

“Cô có thực sự quan tâm đến hình thể và ngoại hình của mình đến vậy không? Ai quy định rằng cô nhất định phải luôn thon thả?”

 

“Cô có thật sự thích toán học không? Những ý tưởng giải bài toán bất chợt xuất hiện từ đâu đó, cô có thực sự thấy hứng thú với chúng không?”

 

“Và còn nữa, cô có thực sự thích Trình Án không?”

 

“Thực ra, nếu gạt bỏ tất cả những thứ này sang một bên, việc làm nữ chính có liên quan gì đến hạnh phúc của cô đâu, đúng không?”

 

Ôn Thanh Thanh lại rơi vào trầm tư. 

 

Một lúc sau, cô ta ngẩng đầu lên và hỏi tôi: “Thế còn cô, Tống Thời Duyệt, tại sao cô lại muốn thay đổi số phận của mình?”

 

“Chẳng phải chỉ vì cô cảm thấy số phận của một nhân vật phản diện ác độc là không tốt hay sao? Nhưng số phận của tôi đã đủ tốt rồi.”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page