Cuối cùng, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn khi giáo viên điểm tên Ôn Thanh Thanh.
Rồi nhìn cô ta với vẻ mặt khó xử và bối rối đưa ra câu trả lời đúng.
Chính là câu trả lời mà tôi vừa nghĩ trong đầu!
Khi Ôn Thanh Thanh nói ra câu trả lời đúng, cơ thể tôi đột nhiên bình thường trở lại.
Giáo viên nhìn cô ta, ánh mắt sáng lên: “Thực ra câu hỏi này vượt quá chương trình học rất nhiều, thầy muốn dùng nó để rèn luyện tâm lý của các em. Ôn Thanh Thanh, em thực sự rất có tài năng.”
Ôn Thanh Thanh nghe xong, khiêm tốn mỉm cười: “Không đâu thầy ạ, em chỉ biết một chút bề nổi mà thôi.”
Lúc này, tôi nghe thấy có người thì thầm bàn tán.
“Không ngờ học sinh nghèo mới chuyển đến lại giỏi đến vậy?”
“Đúng thế, câu hỏi khó như này cũng làm được, lại còn xinh đẹp nữa.”
“Trước giờ người giỏi toán nhất lớp mình là Tống Thời Duyệt, đến cô ấy còn không làm được mà cô bạn mới đến này lại làm được, quả nhiên, thiên phú vẫn hơn cả sự nỗ lực.”
Mọi người đều biết, tôi đã dành rất nhiều thời gian cho môn toán, điều đó ai cũng thấy rõ, và cũng hiểu tôi không phải là người có thiên phú bẩm sinh.
Trước khi Ôn Thanh Thanh đến, tôi luôn là học sinh đứng đầu lớp.
Nhưng trong kỳ thi thử mà cô ta tham gia trước khi vào lớp, cô ta dễ dàng giành lấy vị trí đầu tiên của tôi.
Tôi đã nỗ lực đến vậy, nhưng dường như chỉ để trở thành nền cho Ôn Thanh Thanh.
Khoảnh khắc này, cuối cùng tôi đã hiểu điều mẹ nói về “hào quang của nhân vật chính.”
10.
Sau lần đó, thái độ của mọi người đối với Ôn Thanh Thanh bắt đầu có sự thay đổi vi diệu.
Dù sao, ai cũng sẽ nhìn những người tài giỏi với ánh mắt ngưỡng mộ hơn.
Giáo viên toán thậm chí còn trực tiếp chỉ định Ôn Thanh Thanh đại diện trường tham gia cuộc thi toán học toàn quốc.
Đó là cuộc thi mà tôi đã luôn khao khát được tham gia.
Không có sự giới thiệu từ nhà trường, tôi chỉ có thể tham dự dưới danh nghĩa cá nhân.
Dần dần, sau giờ học bắt đầu có người đến tìm Ôn Thanh Thanh để hỏi bài toán.
Có người hỏi: “Bình thường cậu học toán như thế nào vậy?”
Cô ta dịu dàng mỉm cười, chẳng hề gây hại: “Bình thường mình chỉ chú ý nghe giảng và làm bài tập về nhà thôi. Mình nghĩ việc nắm chắc cơ bản là quan trọng nhất, không cần làm quá nhiều bài tập ngoài lề.”
Các bạn khác nghe thấy cô ta nói vậy, đồng loạt lặng lẽ nhìn về phía tôi.
Bình thường, tất cả thời gian sau giờ học của tôi đều dành để làm bài tập, và số lượng bài tôi đã làm đến mức đáng ngạc nhiên.
Có người nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên tôi thấy một thiên tài thực sự, so với cậu ấy, Tống Thời Duyệt đúng là rất chăm chỉ.”
Bàn tay đang làm bài tập của tôi khựng lại.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm học toán, tôi thấy những gì họ nói đúng là nhảm nhí!
Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi chỉ biết âm thầm thở dài trong lòng, không phủ nhận rằng trong quá trình học toán, thiên phú thực sự rất quan trọng.
Lắc đầu, tiếp tục tập trung vào bài toán trước mặt.
Tôi thật sự yêu thích môn toán, và sẵn lòng dành thời gian cho nó.
Có người sở hữu hào quang nhân vật chính, được thiên phú ưu ái, nhưng những người đến sau chưa chắc đã không thể vượt lên.
11.
Sau đó, trong khoảng thời gian ấy, tôi bỗng nhận ra rằng, dù có sự can thiệp của mình khiến Trình Án không yêu Ôn Thanh Thanh, thì Ôn Thanh Thanh, với tư cách là nữ chính, vẫn sẽ được cốt truyện sắp xếp để tỏa sáng theo một cách khác.
Ví dụ, sau khi cô ta đến, giáo viên đã trao vị trí người dẫn chương trình vốn thuộc về tôi cho cô ta.
Thậm chí, hiệu trưởng cũng đặc biệt quan tâm đến Ôn Thanh Thanh.
Sự chú ý của mọi người dần dần chuyển hết về phía cô ta.
Chỉ có Trình Án vẫn không muốn để Ôn Thanh Thanh giảng bài cho mình, mà luôn chạy đến tìm tôi.
Mọi người khó hiểu hỏi: “Trình Án, bên cạnh cậu là một thiên tài toán học, sao cậu cứ nhất định phải tìm Tống Thời Duyệt?”
Nhưng Trình Án chỉ ngang ngược lắc đầu.
You cannot copy content of this page
Bình luận