Chú Nhỏ Của Tôi

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Đường Hà không nói gì, chỉ đưa cho cậu ấy một số liên lạc của Hội Liên hiệp Phụ nữ.

 

Đó là một người bạn của anh, hiện đang phụ trách công tác bảo vệ thanh thiếu niên.

 

Cả tôi và Đường Hà đều rất ăn ý, không ai nhắc lại chuyện cái ôm hôm đó.

 

Dẫu vậy, trong nhiều ngày sau đó, hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

 

Bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi an ủi, nước mắt tôi rơi ướt cả chiếc áo sơ mi của anh, và cái ôm ấy thật đáng lưu luyến, cho đến khi bị cửa thang máy bất ngờ mở ra cắt ngang.

 

Tôi giật mình thoát khỏi vòng tay của Đường Hà, còn anh chỉ nhỏ giọng nói:

 

“Đi thôi.”

 

Nhìn mình trong gương, gương mặt tôi lại đỏ lên.

 

Tôi dùng nước lạnh vỗ lên mặt, thầm nhắc nhở bản thân:

 

“Lam Ngưng Ức, không được nghĩ nữa.”

 

Điện thoại vang lên, là tin nhắn từ chị Tư Tư.

 

Chị bảo vài ngày nữa sẽ trở lại trường và hẹn hò với bạn trai, muốn tôi đi cùng chị đến trung tâm thương mại mua quần áo mới.

 

Chị Tư Tư như một chú bướm xinh đẹp bay từ phòng thử đồ này sang phòng thử đồ khác. Tôi đi theo đến mệt, ngồi xuống ghế sofa ngẩn ngơ.

 

Khi thử một chiếc váy, chị tiện miệng hỏi tôi:

 

“Chú nhỏ vẫn đang dạy em môn vật lý chứ?”

 

Tôi ngớ người một chút, rồi đáp:

 

“Dạ, vẫn dạy ạ.”

 

Chị vừa soi gương vừa nói:

 

“Nói mới nhớ, hai người trông cũng khá giống nhau đấy nhỉ. Hồi chú ấy học cấp ba, cũng là con của một gia đình ly hôn. Sau này, ba chú ấy tái hôn, rồi dì kế sinh thêm một cậu con trai…”

 

“Dù sao hồi cấp ba tính của chú ấy tệ lắm, bây giờ đã tốt lên nhiều rồi.”

 

Trong khoảnh khắc, hình ảnh trong gương phản chiếu khuôn mặt kinh ngạc của tôi.

 

Giống tôi sao? Người luôn tỏ ra độc lập, kiên định, xử lý mọi chuyện rất nhẹ nhàng như Đường Hà, từng trải qua những biến cố gia đình tương tự tôi sao?

 

Thấy tôi im lặng, chị Tư Tư vội vàng đưa tay làm động tác “suỵt”:

 

“Em đừng nói với chú ấy là chị kể nhé, chị không muốn rước xui đâu.”

 

Tôi gật đầu:

 

“…Được rồi.”

 

Chị Tư Tư chọn xong quần áo, hài lòng đi tới quầy thu ngân để thanh toán.

 

Trong lúc chờ nhân viên xử lý, chị ấy lại tiếp tục nói.

 

“Chú út chị lạnh lùng như thế, mà lại đồng ý dạy kèm cho em, đúng là kỳ lạ. Nhưng may là chú đang dạy em, chị mới được gặp chú thêm vài lần.”

 

“Em không biết đâu, chú ấy không thân với họ hàng bên nhà cha chị đâu, chỉ thân với cậu.”

 

Tôi cẩn thận dò hỏi:

 

“Là vì sao vậy?”

 

Chị Tư Tư đáp:

 

“Chị cũng chỉ nghe lỏm người lớn nói chuyện phiếm thôi. Nghe bảo mẹ kế của chú hơi giống kiểu tiểu tam leo lên chính thất.”

 

“Dù sao thì chú út và ba chú cãi nhau căng thẳng lắm. Hai năm nay, cha chú bị bệnh, mối quan hệ cha con mới dịu lại một chút.”

 

Tôi siết chặt tay, không biết phải nói gì.

 

Chị Tư Tư lè lưỡi, nhắc lại lần nữa:

 

“Em tuyệt đối không được nói với chú ấy nhé, nói ra chị xui xẻo lắm luôn.”

 

Khi chúng tôi bước ra khỏi trung tâm thương mại, xe của Đường Hà đã đỗ sẵn bên ngoài.

 

Chị Tư Tư cười hì hì, mở cửa ghế phụ ngồi lên:

 

“Chú út, chú đúng là người tốt nhất trên đời, lại còn tới đón tụi cháu nữa. Cháu phải bảo bạn trai học tập chú mới được!”

 

Đường Hà thản nhiên nói:

 

“Tiện đường thôi.”

 

Anh liếc nhìn đống túi lớn túi nhỏ trong tay chị Tư Tư, rồi nhìn sang tôi:

 

“Sao cháu không mua gì cả?”

 

Tôi định trả lời thì chị Tư Tư đã nhanh nhảu nói trước:

 

“Đúng đó! Có một chiếc váy em mặc đẹp lắm luôn, mà em cứ không chịu mua. Chị nói với chú rồi, Ngưng Ức nhà mình tiết kiệm, sau này ai cưới được thì người đó có phúc lắm, đúng không?”

 

Mấy câu hỏi kiểu này, đương nhiên Đường Hà sẽ không trả lời.

 

Cuối cùng chị Tư Tư cũng xuống xe, trước khi đi còn không quên nịnh bợ Đường Hà:

 

“Chú út đúng là tuyệt vời, cháu sẽ kêu cả nhà tìm một mỹ nhân để làm thím cho cháu!”

 

Đường Hà hờ hững liếc chị ấy một cái, chị cười toe toét rồi chạy biến đi.

 

Chiếc xe vẫn dừng lại, không nhúc nhích.

 

Qua gương chiếu hậu, anh khẽ hất cằm về phía tôi.

 

Hiểu ý, tôi ngoan ngoãn chuyển sang ghế phụ, ngồi yên.

 

Đến ngã rẽ phía trước, xe bất ngờ quay đầu, đi ngược lại hướng ban đầu. Tôi hơi ngạc nhiên:

 

“Chúng ta đi đâu vậy ạ? Đây không phải đường về nhà mà.”

 

Đường Hà thản nhiên trả lời:

 

“Đi mua váy cho cháu.”

 

Tim tôi dường như ngừng lại một nhịp.

 

Tôi quay sang nhìn anh, nhưng gương mặt anh vẫn không có chút biểu cảm nào, ánh mắt chỉ tập trung vào dòng xe phía trước.

 

Chiếc váy ấy thực ra không hợp với thời tiết hiện tại.

 

Đó là kiểu váy hai dây, dây mảnh, chất liệu lụa mềm mại rũ xuống, mỗi bước đi như mang theo làn sương mỏng.

 

Rất đẹp, vừa trong sáng lại mang nét quyến rũ mơ hồ giữa ranh giới của một cô gái và một người phụ nữ.

 

Khi tôi vào phòng thử đồ mặc thử lại chiếc váy, nghe thấy nhân viên bán hàng đang trò chuyện cùng Đường Hà:

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page