Chú Nhỏ Của Tôi

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Đừng nói năm vạn, ngay cả năm nghìn tôi cũng không có.

 

Tôi nói:

 

“Tôi không có nhiều tiền như vậy.”

 

Người phụ nữ buông Tuyết Tình ra, lấy từ túi ra một xấp ảnh, ném mạnh xuống trước mặt tôi.

 

Tôi chỉ kịp liếc qua, rồi vội vàng quay đi.

 

Đó là ảnh khỏa thân của Tuyết Tình.

 

Tuyết Tình khóc òa, lao tới cướp lấy những bức ảnh, ôm chặt vào lòng, nước mắt rơi như mưa:

 

“Tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi. Chúng tôi không có nhiều tiền như thế, anh ta cũng không cho tôi nhiều tiền như thế.”

 

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa vẫn im lặng hút thuốc, ánh mắt chưa từng liếc qua dù chỉ một lần.

 

Như thể người bị đánh hay đang đánh nhau chẳng liên quan gì đến ông ta.

 

Người vợ bước tới, móng tay dài nhọn hoắt bóp chặt cằm của Tuyết Tình, ác độc nói:

 

“Không có tiền à? Không đưa chứ gì? Ngày mai tôi sẽ dán mấy tấm ảnh này lên trường học của cô, để cho mọi người xem rõ cô là loại người gì!”

 

Không biết tôi lấy dũng khí từ đâu mà gỡ tay bà ta ra, kéo Tuyết Tình vào lòng.

 

“Chúng tôi không thể trả hết ngay được, có thể góp từng đợt trả bà, được không?”

 

Bà ta bật cười, nói:

 

“Được thôi, vậy các cô viết giấy nợ đi, nào.”

 

Nói xong, bà ta thật sự lấy từ trong túi ra giấy bút, bắt đầu soạn một tờ giấy nợ.

 

Mọi thứ như thể đã được lên kế hoạch từ trước…

 

Tuyết Tình run rẩy không ngừng trong vòng tay tôi, khóc đến mức như thể sắp chết.

 

Tôi siết chặt điện thoại trong tay, do dự không biết có nên gọi 110 không, thì thấy Tuyết Tình nhìn tôi, lắc đầu đầy van xin.

 

Đúng lúc đó, điện thoại tôi reo lên.

 

Tôi bắt máy:

 

“Chú nhỏ.”

 

Đường Hà nói:

 

“Sao không ở nhà? Chú mua hạt dẻ rang đường cho cháu đây.”

 

Không hiểu vì sao, dù từ đầu tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng khi nghe giọng anh, tôi lại bỗng thấy muốn khóc.

 

Tôi cố nén nước mắt, định nói rằng lát nữa sẽ về.

 

Nhưng người phụ nữ đang viết giấy nợ kia đột nhiên giật lấy điện thoại của tôi, gằn giọng:

 

“Chú nhỏ phải không? Là người nhà phải không? Cháu gái nhà anh bị bắt ở trường vì bán dâm, anh có định quản không?”

 

Giọng của bà ta the thé vang vọng trong không gian, như một cái tát đau điếng.

 

Tai tôi ù đi, máu trong người dồn cả lên đầu.

 

Không biết lấy sức mạnh từ đâu, tôi đẩy bà ta ra, giật lại điện thoại.

 

Nhưng bà ta đã kịp nói ra địa chỉ chỗ chúng tôi đang ở, còn lớn tiếng thách thức Đường Hà tới đón người.

 

Tút… tút… tút—

 

Đường Hà cúp máy.

 

Tôi gọi lại, nhưng anh không nghe.

 

Tay tôi vò nát vạt áo, cả tay chân dần dần lạnh buốt.

 

Bên ngoài trời đổ mưa, người qua đường vội vã chạy qua.

 

Tôi tựa trán vào kính cửa sổ, cảm giác trái tim còn lạnh hơn cả lớp kính ấy.

 

Tuyết Tình vẫn đang khóc lóc với cặp vợ chồng kia, nói điều gì đó mà tôi đã không còn nghe thấy gì nữa.

 

Đường Hà sẽ nghĩ gì về tôi?

 

Anh có thấy tôi là một đứa con gái hư không?

 

Anh có đẩy tôi ra, lạnh lùng xa lánh tôi, hay dùng những lời cay nghiệt để mắng chửi tôi như mẹ đã làm không?

 

Chỉ cần tưởng tượng thôi, tim tôi đã đau đến nghẹt thở.

 

Bỗng nhiên, tiếng cửa chính bị đẩy mạnh vang lên, cơn gió lạnh buốt ùa vào.

 

Tôi ngẩng đầu lên.

 

Đường Hà sải bước đi vào, không biết hôm nay anh vừa làm gì, nhưng trên người mặc một bộ vest đen tuyền.

 

Đáng lẽ đây phải là loại vải vô cùng cao quý, nhưng vai áo anh đã ướt đẫm, mái tóc cũng còn vương dấu vết của mưa.

 

Khuôn mặt anh lạnh lùng, cả người toát ra một khí chất khiến người khác không dám đến gần.

 

Tôi rụt rè gọi nhỏ:

 

“Chú nhỏ.”

 

Đường Hà nhìn về phía tôi, nhưng không nói gì.

 

Rất đột ngột, mắt tôi đỏ lên, nước mắt như muốn trào ra, nhưng tôi vẫn cố nhớ phải giải thích:

 

“Không phải như bà ta nói, cháu không có…”

 

Anh nhìn thấy gương mặt tôi không có vết thương nào, dường như anh nhẹ nhõm hơn.

 

Anh cúi người xuống, ngón tay cái lướt qua khóe mắt tôi, giọng anh dịu lại một cách có ý thức:

 

“Chú biết, cháu là một đứa trẻ ngoan.”

 

Nước mắt lập tức tuôn rơi, tôi luống cuống lau đi.

 

Người phụ nữ kia đã mở miệng:

 

“Nếu anh là người lớn trong nhà, vậy thì trả hết số tiền họ nợ chúng tôi đi, năm vạn, không thiếu một xu.”

 

Đường Hà không thèm để ý đến bà ta, chỉ chậm rãi đảo mắt nhìn quanh căn phòng.

 

Tuyết Tình với gương mặt sưng đỏ, người đàn ông trầm mặc ngồi hút thuốc, và người phụ nữ đầy vẻ ngạo mạn…

 

Không biết trong đầu Đường Hà đang nghĩ gì, nhưng khi anh mở miệng, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

 

“Bà nói nợ tiền, vậy giấy nợ đâu?”

 

Tôi và Tuyết Tình lén nhìn nhau, cả hai thầm thở phào vì chưa ký vào tờ giấy nợ trống đó.

 

Người phụ nữ khựng lại một chút, rồi lập tức đáp:

 

“Nó tiêu của chồng tôi từng ấy tiền, đó là tài sản chung của vợ chồng!”

 

Đường Hà nói:

 

“Vậy bà nên đòi nợ chồng mình.”

 

Bà ta định dùng lại chiêu cũ, lấy từ trong túi ra một xấp ảnh:

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page