Chú Nhỏ Của Tôi

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

“Đủ rồi đấy.”

 

Trần Tùng giơ tay đầu hàng:

 

“Được, được, tôi không nói nữa.”

 

Đúng lúc xe dừng lại ở điểm đến, Trần Tùng cầm lấy túi, nhảy xuống xe.

 

Trước khi đi còn cười híp mắt chào tôi:

 

“Tạm biệt nhé, cháu gái.”

 

Trần Tùng đã đi, nhưng Đường Hà vẫn chưa khởi động xe.

 

Anh nhìn tôi qua gương chiếu hậu:

 

“Lên ghế trước ngồi đi.”

 

Tôi chưa kịp phản ứng:

 

“Hả?”

 

Đường Hà nói:

 

“Không phải cháu dễ say xe sao?”

 

Tôi chợt hiểu ra, nhớ lại khi đi mua quần áo, hình như tôi đã nhắc thoáng qua chuyện mình dễ say xe.

 

Không ngờ anh lại nhớ.

 

Tôi lặng lẽ xách túi, di chuyển lên ghế phụ.

 

Xe từ từ lăn bánh, Đường Hà không nói gì thêm.

 

Có vẻ sợ tôi chán, anh tùy tiện bật một kênh radio.

 

Trên radio đang phát chương trình về chủ đề tình yêu, nữ MC đang đọc thư của thính giả:

 

“Những mối tình thời trẻ luôn cuồng nhiệt, mãnh liệt và khó quên…”

 

Đường Hà nhíu mày, đưa tay tắt radio.

 

Thấy tôi nhìn anh, anh hỏi:

 

“Sao thế? Muốn nghe à? Đây không phải thứ dành cho tuổi của cháu đâu.”

 

Tôi nhỏ giọng phản bác:

 

“Ở tuổi cháu, chú đã có mối tình đầu rồi mà.”

 

Anh ngạc nhiên nhìn tôi một cái, rồi bật cười:

 

“Vậy cháu nói xem, tình yêu là gì?”

 

Tôi không cần suy nghĩ mà đáp ngay:

 

“Tình yêu là luôn muốn ở bên người đó, tò mò mọi thứ về họ, ở trước mặt họ lúc nào cũng đỏ mặt tim đập, dễ dàng bộc lộ sự yếu đuối của bản thân, là sẽ…”

 

Giọng tôi đột nhiên im bặt.

 

Gió đêm luồn qua cửa sổ xe, ánh đèn đường lúc sáng lúc tối lướt qua.

 

Chính vào khoảnh khắc này, tôi kinh hãi nhận ra rằng, mọi mô tả của mình dường như đều đang hướng về một người cụ thể.

 

Mà người đó, bây giờ hoàn toàn không hay biết, thậm chí còn đùa cợt:

 

“Ồ? Xem ra trong lòng cháu đang có ai đó rồi.”

 

Tôi chỉ cúi đầu thật sâu, không dám nói thêm một lời nào nữa.

 

8

 

Mẹ chưa từng nói với tôi rằng bà đang mang thai, và tôi cũng giả vờ như mình không hề hay biết.

 

Chỉ là, những lời bóng gió của bà ngày càng nhiều, bảo rằng tôi sống ở nhà dượng đã là may mắn lắm rồi, phải biết đủ, không được tham vọng những thứ không thuộc về mình.

 

Ngôi nhà này, trong tương lai sẽ có một “chủ nhân nhỏ”.

 

Nhiều lần, tôi muốn hỏi bà, những thứ không thuộc về tôi là gì chứ?

 

Thứ duy nhất tôi mong muốn là tình yêu của cha mẹ. Nhưng tôi chưa bao giờ dám hy vọng sẽ có được nó.

 

Mẹ và dượng thường xuyên đến bệnh viện, vì vậy Đường Hà không chỉ quản lý việc học của tôi mà còn lo liệu cả cuộc sống hàng ngày của tôi.

 

Anh đưa tôi đi khắp Nam Kinh, những con phố, ngõ nhỏ mà tôi từng nghĩ mình rất quen thuộc, khi đi cùng anh, lúc nào cũng tìm thấy điều gì đó mới mẻ.

 

Một bó hoa, một bức tranh tường, một vài câu chuyện.

 

Đôi khi anh kể chuyện, cười rộ lên, nụ cười như ánh mặt trời tan qua mây, đẹp đến không thể tả.

 

Tôi chắc chắn rằng, tôi đã thích Đường Hà.

 

Nhưng tôi cũng biết, tôi không thể nói ra, không được tiết lộ dù chỉ một chữ.

 

Bằng không, tôi sẽ mất anh, ngay cả kiểu quan hệ chú cháu này, cũng sẽ không còn nữa.

 

Hôm đó, anh nói với tôi rằng anh có việc bận, bảo tôi tự làm bài tập.

 

Tôi chăm chỉ làm xong, phát hiện bạn cùng bàn gọi nhỡ rất nhiều cuộc.

 

Tôi vội vàng gọi lại, vừa kết nối đã nghe thấy giọng cô ấy đầy nghẹn ngào:

 

“Ngưng Ức, cậu có thể đến cứu mình được không?”

 

Trên đường chạy đến, tôi quá hoảng loạn, đến mức khi tới nơi mới nhận ra đây là chuyện tôi không thể xử lý được.

 

Tuyết Tình bị một người phụ nữ túm tóc, ép đầu xuống bàn.

 

Phía sau họ là một người đàn ông trung niên, liên tục hút thuốc mà không nói lời nào.

 

Vừa nhìn thấy tôi, Tuyết Tình bật khóc.

 

Cậu ấy ngẩng đầu lên, và lúc này tôi mới thấy toàn bộ gương mặt cậu ấy đầy dấu vết bị đánh.

 

Những vết bàn tay, vết xước từ móng tay chồng chéo lên nhau, khiến gương mặt xinh đẹp vốn có của cậu ấy trở nên thảm hại vô cùng.

 

“Ngưng Ức…”

 

Cậu ấy nghẹn ngào, khẽ gọi tên tôi.

 

Tôi lấy hết can đảm bước tới, cố gắng nói thật lớn:

 

“Sao các người có thể đánh người như thế?”

 

Người phụ nữ bật cười lạnh lùng:

 

“Cô thử hỏi bạn cô xem nó đã làm ra chuyện tốt đẹp gì.”

 

Nói rồi, bà ta lại giáng một cái tát nữa lên mặt Tuyết Tình:

 

“Bây giờ không dám gọi ba mẹ đến nữa sao? Lúc ngủ với đàn ông của người khác thì gan lớn lắm mà!”

 

Tôi sững sờ trước những gì bà ta nói, siết chặt nắm tay, đáp:

 

“Có gì thì nói rõ ràng, đừng động tay động chân như vậy.”

 

Người phụ nữ, như để thị uy, liên tiếp giáng thêm mấy cái tát nữa, rồi quay sang nhìn tôi, cười nhạt:

 

“Cô bênh cô ta như thế, chắc cũng cùng một loại người chứ gì? Được thôi, dùng số tiền mà cô lừa từ mấy gã đàn ông già đó, chuộc bạn cô về đi.”

 

Tuyết Tình nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi, ánh mắt đầy van xin nhìn tôi.

 

Tôi hỏi:

 

“Bà muốn bao nhiêu tiền?”

 

Người phụ nữ khinh bỉ nhìn tôi, đáp:

 

“Năm vạn.”

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page