Chương 2:
13/01/2025
Chương 3:
13/01/2025
Chương 1:
13/01/2025
Chương 4:
13/01/2025
Chương 5:
13/01/2025
Chương 10:
14/01/2025
Chương 9:
14/01/2025
Chương 8:
14/01/2025
Chương 7:
14/01/2025
Chương 6:
14/01/2025
Chương 11:
15/01/2025
Chương 12:
15/01/2025
Chương 13:
15/01/2025
Chương 14:
15/01/2025
Chương 15:
15/01/2025
Chương 16:
16/01/2025
Chương 20:
16/01/2025
Chương 19:
16/01/2025
Chương 18:
16/01/2025
Chương 17:
16/01/2025
Chương 21:
17/01/2025
Chương 22:
17/01/2025
Chương 23:
17/01/2025
Chương 24:
17/01/2025
Chương 25:
17/01/2025
Chương 26:
18/01/2025
Chương 27:
18/01/2025
Chương 28:
18/01/2025
Chương 29:
18/01/2025
Chương 30:
18/01/2025
Chương 31:
18/01/2025
Nước trong suối hơi nóng, nhưng tôi lại cảm thấy rất thoải mái.
Dần dần, âm thanh xung quanh mờ nhạt đi, trong đầu tôi hiện lên những mảnh ký ức kỳ lạ, có cái đã thực sự xảy ra, có cái lại như trong mơ.
Tôi mơ thấy mẹ nắm tay tôi đi trên tuyết, từng bước lún sâu.
Tôi muốn bà bế mình, nhưng phát hiện bà đã ôm một em bé trong lòng.
Lại mơ thấy gió lớn thổi qua, cả nhà dưới lầu quây quần sum họp.
Tôi ngồi một mình trong phòng học, lặng lẽ lắng nghe tiếng các bậc trưởng bối phát lì xì cho đám nhỏ.
Không ai gọi tên tôi, không ai quan tâm tôi ở đâu.
Giật mình tỉnh dậy, trong bể chỉ còn lại mình tôi.
Đường Hà vẫn giữ tư thế vỗ vai tôi, cúi mắt nhìn xuống.
Tôi ngơ ngác nhìn anh:
“Chú nhỏ…”
Anh chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi, có lẽ để tránh gây khó xử, anh còn khoác thêm một chiếc áo choàng tắm, nhưng dây áo lại không buộc chặt, cổ áo thì lỏng lẻo.
Khi anh cúi xuống nhìn tôi, mọi thứ hiện ra rõ ràng trước mắt.
Xương quai xanh của anh vẫn còn đọng nước, thấp hơn là cơ bụng săn chắc, rồi còn thấp hơn nữa…
Mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng, may mà có hơi nóng của suối nước làm cớ.
Dường như Đường Hà không nhận ra, chỉ đưa tay lên, ngón cái lướt qua mắt tôi.
Mãi sau tôi mới nhận ra mình đã khóc trong mơ.
Đường Hà mím môi, không nói gì, chỉ bảo:
“Ngủ trong tình trạng này rất nguy hiểm, dễ bị ngạt.”
Anh đưa cho tôi một cốc nước ấm:
“Uống hết đi, bổ sung nước.”
Tôi ôm cốc nước, uống ừng ực đến cạn, rồi mới nhớ ra hỏi:
“Hai người kia đâu rồi?”
Đường Hà đáp:
“Đi uống rượu rồi.”
Tôi buột miệng hỏi:
“Vậy sao chú không đi?”
Anh nhướng mày, vẻ mặt nửa cười nửa không:
“Tôi đi rồi thì ai ở đây chăm sóc trẻ vị thành niên?”
7
Trên đường từ suối nước nóng về, Lương Thiến và Trần Tùng ngỏ ý muốn Đường Hà cho quá giang.
Đường Hà hơi bất ngờ:
“Hai người không lái xe à?”
Trần Tùng nói:
“Tôi có lái xe đến mà, nhưng Lương Thiến nhất quyết gọi taxi…”
Lương Thiến bấm vào người anh ta một cái, khiến anh lập tức im bặt.
Sau đó, cô ta mỉm cười duyên dáng:
“Dù sao cũng tiện đường, anh cho bọn tôi đi nhờ nhé.”
Nói rồi, cô ta mở cửa ghế phụ và ngồi vào.
Tôi lặng lẽ vòng ra ghế sau ngồi.
Trên đường đi, Lương Thiến mấy lần gợi chuyện, đều xoay quanh những câu chuyện thời trung học.
Đường Hà có vẻ không mấy hứng thú, gần như không nói gì.
Trần Tùng thì lại rất vui vẻ, tiếp lời liên tục để không khí bớt ngượng ngập.
Sắp đến khu trung tâm thành phố, Đường Hà hỏi:
“Hai người ở đâu?”
Trần Tùng báo một địa chỉ.
Lương Thiến thì nói:
“Vẫn ở nhà cũ, chưa đổi bao giờ.”
Đường Hà đáp:
“Tôi không nhớ.”
Bầu không khí trong xe bỗng chốc trầm xuống.
Đôi mắt Lương Thiến đỏ hoe, cô ta nhìn chằm chằm vào Đường Hà, nhưng anh vẫn chăm chú quan sát đường, không nói thêm lời nào.
Cuối cùng, Trần Tùng phải phá tan sự im lặng, báo địa chỉ khu chung cư của Lương Thiến.
Xe dừng lại, nhưng Lương Thiến không có ý định xuống.
Cô ta quay đầu nhìn Đường Hà, hỏi:
“Anh không có gì muốn nói với em sao?”
Đường Hà lạnh nhạt đáp:
“Không.”
Lương Thiến mở cửa xe bước xuống, đóng cửa lại thật mạnh.
Đường Hà vẫn không có phản ứng gì, nhấn ga, xe nhanh chóng lăn bánh.
Trần Tùng lải nhải:
“Sao cậu nhẫn tâm thế? Ý của cô ấy chẳng lẽ cậu không hiểu? Lúc kéo cậu đi uống rượu, chẳng phải là muốn nối lại với cậu à?”
Đường Hà đáp ngắn gọn:
“Không bao giờ.”
Trần Tùng lại lẩm bẩm:
“Tôi nói thật, lúc cậu lạnh lùng thì cũng quá lạnh lùng.”
Đường Hà lạnh lùng sao?
Trần Tùng vừa nói vừa quay đầu lại, thấy tôi, liền cười:
“Biểu cảm này của em là sao? Không tin à?”
“Hồi chú nhỏ của em còn đi học, cậu ấy lạnh nhạt với con gái lắm. Bao nhiêu cô mang nước đến cho cậu ấy trong các trận bóng rổ, mà cậu ấy chẳng thèm nhận lấy một chai, cứ thế bỏ đi luôn.”
Tôi thắc mắc:
“Vậy mà vẫn có thể yêu sớm sao?”
Trần Tùng bật cười:
“Chú nhỏ của em đẹp trai quá mà! Dù tính khí có tệ thế nào thì cũng có người không quản ngại mà lao vào. Như chị Lương Thiến vừa xuống xe ấy, chính là người kiên trì nhất.”
Chú nhỏ, chị gái… nghe cứ loạn cả vai vế.
Thực ra nhìn Đường Hà, anh ấy chỉ giống như một người anh trai lớn mà thôi.
Trần Tùng chẳng nhận ra gì, vừa nói vừa tự cười:
“Đương nhiên em không cảm thấy chú nhỏ của em lạnh lùng rồi, chú ấy chiều em như chiều con nít vậy.”
“Vừa nãy em ngủ quên, bọn anh rủ cậu ấy đi uống rượu, mà cậu ấy cũng không chịu, bảo phải ở lại trông em.”
“Nếu chuyện này mà để đám bạn cấp ba của cậu ấy biết, chắc bọn họ sẽ sốc chết mất!”
Nhịp tim tôi dần dần tăng nhanh, không khỏi quay sang nhìn Đường Hà.
Lúc tôi ngủ, anh ấy thật sự ở bên cạnh nhìn tôi sao?
Thật khó tưởng tượng ra được khung cảnh đó.
Đường Hà làm như không nghe thấy, chỉ liếc Trần Tùng một cái cảnh cáo:
You cannot copy content of this page
Bình luận