Chương 2:
13/01/2025
Chương 3:
13/01/2025
Chương 1:
13/01/2025
Chương 4:
13/01/2025
Chương 5:
13/01/2025
Chương 10:
14/01/2025
Chương 9:
14/01/2025
Chương 8:
14/01/2025
Chương 7:
14/01/2025
Chương 6:
14/01/2025
Chương 11:
15/01/2025
Chương 12:
15/01/2025
Chương 13:
15/01/2025
Chương 14:
15/01/2025
Chương 15:
15/01/2025
Chương 16:
16/01/2025
Chương 20:
16/01/2025
Chương 19:
16/01/2025
Chương 18:
16/01/2025
Chương 17:
16/01/2025
Chương 21:
17/01/2025
Chương 22:
17/01/2025
Chương 23:
17/01/2025
Chương 24:
17/01/2025
Chương 25:
17/01/2025
Chương 26:
18/01/2025
Chương 27:
18/01/2025
Chương 28:
18/01/2025
Chương 29:
18/01/2025
Chương 30:
18/01/2025
Chương 31:
18/01/2025
Lúc ấy chẳng cảm thấy gì, nhưng giờ thì hơi men bắt đầu ngấm.
Tiếng nước chảy ào ào, tôi cố gắng tắm rửa sạch sẽ, quấn khăn tắm quanh người, rồi đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Không nghe thấy tiếng nước nữa, Đường Hà gõ cửa:
“Ngưng Ức?”
Tôi chậm rãi mở cửa bước ra, ngã ra giường, nghiêm túc gọi anh:
“Chú nhỏ.”
Anh dựa vào tường, ánh mắt trầm xuống nhìn tôi:
“Ừ?”
Tôi nói:
“Anh có thể đi được rồi. Giờ em không còn sợ gì nữa, thậm chí cảm thấy mình có thể một mình hạ gục mười con zombie.”
Đường Hà không nói lời nào, chỉ tắt luôn đèn chính.
Bóng tối tràn tới.
Tôi bật dậy, theo bản năng lao tới ôm chặt lấy anh.
Nghe thấy giọng anh cố tỏ ra lạnh nhạt:
“Không phải em bảo anh đi sao?”
Tôi khẽ nói:
“Đừng nói, có ma.”
Anh thật sự không nói nữa, mà bế tôi lên.
Cúi đầu xuống, qua ánh sáng mờ mờ của trăng, đôi môi anh đặt lên môi tôi.
Không hề vội vàng, chỉ nhẹ nhàng chạm vào, rồi hỏi tôi:
“Ma ở đâu?”
Tôi lí nhí:
“Ở…”
Ở sau rèm cửa sổ.
Nhưng vừa mở miệng, tất cả lời nói của tôi đã bị anh nuốt gọn.
Nỗi sợ hãi dần tan biến…
Rèm cửa vẫn khẽ đung đưa theo gió, nhưng tôi chẳng còn tâm trí quan tâm xem phía sau đó có thật sự có ma hay không.
Một cảm xúc xa lạ, như cơn sóng, dội vào tâm trí tôi, làm mờ đi mọi suy nghĩ.
Đến phút cuối, Đường Hà buông tôi ra.
Tôi đoán được lý do, liền mạnh dạn, nhờ hơi men mà nói:
“Em đã là người lớn rồi.”
Một khoảng im lặng kéo dài.
Đường Hà nắm lấy cổ tay tôi, giọng trầm thấp và đầy nguy hiểm:
“Là em nói đấy nhé.”
Những dây thần kinh tê liệt bởi cồn giờ lại tỉnh táo đúng lúc, mọi cảm giác bỗng bị khuếch đại, như thể hàng ngàn con cá đang bơi qua.
Những kiến thức sinh học từng học trên lớp bỗng ùa về trong đầu tôi… adrenaline, hay thứ gì đó khác.
Rõ ràng anh không hài lòng với sự lơ đễnh của tôi, anh đưa tay bịt mắt tôi lại.
Thế là trong thế giới của tôi, chỉ còn có anh.
Ngoài cửa sổ, sóng biển dâng lên rồi hạ xuống.
Bên trong, cũng có một đợt sóng khác cuộn trào.
Chuyến du lịch tốt nghiệp của chúng tôi kết thúc ở Pháp.
Những người bạn của chúng tôi đã lần lượt chia tay ở các điểm dừng trước, và ở điểm cuối này, tôi sẽ gặp một người rất đặc biệt – mẹ của Đường Hà.
Tôi thực sự có chút lo lắng, bèn lén hỏi Đường Hà rằng mẹ anh thích kiểu con gái như thế nào.
Anh đáp:
“Mẹ thích tất cả những gì anh thích.”
Câu trả lời khiến tôi không biết nói gì hơn.
Nhưng không ngờ điều đó lại hoàn toàn đúng.
Khi chúng tôi đi dạo bên bờ sông, mẹ anh bắt đầu trò chuyện cùng tôi.
“Bác luôn cảm thấy có lỗi với nó.”
Bà nói, giọng nhẹ nhàng.
“Nhưng cháu biết đấy, có những chuyện có thể bù đắp, còn có những thứ lại không bao giờ có cơ hội để sửa chữa. Cháu đã giúp bác làm được điều đó.”
Câu nói bất ngờ này khiến tôi hơi ngẩn người. Tôi cố gắng giải thích ý của bà.
“Ý bác là, anh ấy giúp đỡ cháu, thực chất giống như đang giúp đỡ chính mình trước đây sao?”
Bà gật đầu tán thành:
“Tự cứu lấy mình, cháu có thể hiểu như vậy.”
Bà cười, nụ cười rạng rỡ và dịu dàng.
Chiếc áo lụa mềm mại ôm lấy làn da của bà, và bà trông như một bông hoa không bao giờ tàn.
“Cháu đã thay đổi nó rất nhiều.”
Bà khẽ vén mấy lọn tóc lòa xòa trước trán tôi, ánh mắt cong như vầng trăng non:
“Cảm ơn cháu.”
Tôi bối rối đáp:
“Cháu thật sự không làm gì cả…”
Bà cười, bước chân nhẹ nhàng:
“Cháu muốn bác phải nói ra mấy câu sến súa kiểu “Sự hiện diện của cháu là món quà” hay sao?”
Tôi càng thêm ngại ngùng.
Đường Hà vốn dĩ im lặng đi phía sau, lúc này mới bước lên và hiếm hoi lên tiếng:
“Cô ấy không quen bị trêu đùan đâu mẹ.”
Mẹ anh gật đầu, đổi cách nói:
“Cháu có tin vào thuyết thế giới song song không? Bác luôn nghĩ rằng, lực hút giữa con người với nhau trong mỗi thế giới đều khác biệt.”
“Ví dụ như nếu bác rời khỏi Đường Hà, ví dụ như cháu xuất hiện bên cạnh nó, các yếu tố đan xen với nhau sẽ tạo nên một con người hoàn toàn khác.”
Mặt nước lấp lánh ánh nắng, bầu trời sáng đẹp, có những chú chim bồ câu sải cánh bay qua.
Mẹ anh kể chuyện với vẻ đầy hứng khởi.
“Ví dụ trong một không gian khác, có lẽ bác sẽ dùng mối quan hệ gia đình để ép Đường Hà đi xem mắt, và nó miễn cưỡng đồng ý.”
“Nhưng vì ký ức tuổi thơ không mấy vui vẻ, nó sẽ chẳng bao giờ rung động với bất kỳ ai.”
Tôi cũng từ từ bị cuốn vào suy nghĩ của bà, cuối cùng kết luận:
“Thật đáng thương.”
Bà như tìm được tri kỷ, gật đầu đồng tình:
“Đúng là rất đáng thương, phải không? Vì thế, điều bác muốn nói chính là, cháu chính là một món quà.”
Bà khẽ giơ tay, người trợ lý đi phía sau lập tức tiến lên, kính cẩn đưa tới một chiếc túi.
Bà đưa chiếc túi cho tôi, cười nhẹ nhàng:
“Trước đây, bác chỉ nhìn thấy ảnh của cháu, nên chọn đại vài món quà nhỏ. Hy vọng cháu sẽ thích.”
Tôi nhìn logo trên túi, cảm giác nó ngày càng nặng trĩu…
Bác gái ơi, nếu nữ trang do bác thiết kế được coi là “quà nhỏ”, thì cả thế giới này chắc chẳng còn món quà nào lớn nữa đâu…
Tôi bối rối nhìn về phía Đường Hà cầu cứu, anh mỉm cười:
“Chỉ là quà gặp mặt thôi, không phải sính lễ đâu.”
Mẹ anh vỗ vai tôi, nói với vẻ không cho phép từ chối:
“Bác phải quay về làm việc rồi.”
Tiếng cười dần tan vào không trung, phản chiếu trên mặt sông và hòa vào bầu trời.
Ở đất khách quê người, tôi không còn nghĩ về quá khứ nữa, mà chỉ mơ tưởng đến tương lai.
Tên của tôi từng là lời chúc phúc đẹp đẽ của cha mẹ – Ngưng Ức, là sự kết tinh của những ký ức rực rỡ nhất.
Nhưng sau đó, nó lại trở thành một lời nguyền.
Tuy nhiên, bạn biết không, nó sẽ không mãi mãi là một lời nguyền.
Sẽ có người trân trọng nó, coi nó như một báu vật.
Cô gái từng không được yêu thương, cũng sẽ có chiếc ô của riêng mình.
Trong cơn bão tố, sẽ luôn có người làm chỗ dựa vững chắc cho bạn.
— Hết —
You cannot copy content of this page
Bình luận