Chương 2:
13/01/2025
Chương 3:
13/01/2025
Chương 1:
13/01/2025
Chương 4:
13/01/2025
Chương 5:
13/01/2025
Chương 10:
14/01/2025
Chương 9:
14/01/2025
Chương 8:
14/01/2025
Chương 7:
14/01/2025
Chương 6:
14/01/2025
Chương 11:
15/01/2025
Chương 12:
15/01/2025
Chương 13:
15/01/2025
Chương 14:
15/01/2025
Chương 15:
15/01/2025
Chương 16:
16/01/2025
Chương 20:
16/01/2025
Chương 19:
16/01/2025
Chương 18:
16/01/2025
Chương 17:
16/01/2025
Chương 21:
17/01/2025
Chương 22:
17/01/2025
Chương 23:
17/01/2025
Chương 24:
17/01/2025
Chương 25:
17/01/2025
Chương 26:
18/01/2025
Chương 27:
18/01/2025
Chương 28:
18/01/2025
Chương 29:
18/01/2025
Chương 30:
18/01/2025
Chương 31:
18/01/2025
Tôi nhăn nhó:
“Cháu sẽ cố gắng.”
Đường Hà quả thật là một giáo viên giỏi.
Anh cực kỳ thông minh.
Đôi khi tôi thậm chí không thể diễn đạt nổi suy nghĩ sai lầm của mình khi làm bài, nhưng anh lại có thể chỉ ra vấn đề ngay lập tức.
Để đáp lại sự tận tâm của anh, mỗi ngày tôi đều học đến khuya, làm bài tập, làm đề, và tiếp tục làm đề.
Hậu quả trực tiếp là, có một hôm khi anh đến giảng bài, tôi thậm chí không nhớ mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Khi tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại mình tôi.
Trên người tôi là chiếc áo khoác của anh.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi ôm lấy chiếc áo, cúi đầu, khẽ ngửi.
Mùi của Đường Hà.
Hương thuốc lá rất nhạt, pha lẫn một chút mùi gỗ thông.
Đó là mùi hương mà mỗi lần anh đưa tay chỉ bài, hoặc dùng ngón tay bật nhẹ vào trán tôi, tôi đều ngửi thấy.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Đường Hà vừa bước vào vừa nói chuyện điện thoại:
“Được, tôi vẫn đang giảng bài cho cháu gái đây. Cúp máy nhé.”
Tôi hoảng hốt đặt chiếc áo lại lên bàn.
Anh như không nhìn thấy động tác vụng trộm của tôi, chỉ hỏi:
“Tỉnh rồi à?”
Tôi luống cuống đáp:
“Vâng… Xin lỗi ạ.”
Đường Hà bật cười:
“Người nên xin lỗi là tôi mới phải. Đúng là phá vỡ mọi quy tắc giáo dục, một mạch dạy cháu suốt mười ngày liền.”
“Hôm nay cho cháu nghỉ nhé. Cháu có muốn đi công viên giải trí không?”
Điện thoại của anh lại đổ chuông. Anh bắt máy.
Không biết bên kia nói gì, Đường Hà trầm ngâm một lúc rồi nhìn tôi:
“Hoặc là, cháu có muốn đi tắm suối nước nóng không?”
4
Đường Hà lái xe đưa tôi đến trung tâm thương mại.
Ánh mắt của nhân viên bán hàng cứ lướt qua lại giữa tôi và anh, khiến tôi cảm thấy vô cùng hối hận.
Dù đúng là đồ bơi hồi nhỏ không còn mặc vừa nữa, nhưng tôi không nghĩ rằng Đường Hà sẽ trực tiếp đưa tôi đến đây mua đồ mới.
Đối diện với đủ loại đồ bơi gợi cảm, cuối cùng Đường Hà cũng nhận ra điều gì đó không ổn. Anh hắng giọng, để lại một câu:
“Tôi chờ ở bên ngoài.”
Rồi anh nhanh chóng rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhân viên bán hàng phấn khích nói:
“Đó là bạn trai em à? Anh ấy đẹp trai quá!”
Tôi nhìn về phía cửa.
Đường Hà đang đứng nói chuyện điện thoại, đôi mày hơi nhíu lại.
Dưới ánh đèn sáng rực, khuôn mặt anh càng thêm trắng trẻo, đôi mắt đen sâu thẳm.
Tôi nhỏ giọng đáp:
“Anh ấy không phải bạn trai tôi.”
Cảm giác hứng thú biến mất trong chớp mắt.
Tôi tùy tiện chọn một bộ đồ bơi mà cô ấy giới thiệu, vội vàng thanh toán rồi bước ra ngoài.
Nghe thấy Đường Hà nói vào điện thoại:
“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây.”
Giọng điệu có vẻ không mấy vui vẻ.
Thấy tôi đi ra, anh cúp máy, cố gắng nói với giọng dịu dàng hơn:
“Mua xong rồi à? Đi thôi.”
Xe lại tiếp tục lăn bánh.
Mãi một lúc sau, tôi mới nhận ra và thốt lên:
“Hình như cháu chưa nói với mẹ và chú rằng cháu đi ra ngoài.”
Đường Hà vẫn chăm chú nhìn dòng xe phía trước, hờ hững đáp:
“Không cần. Họ đang ở bệnh viện, chẳng rảnh mà quan tâm mấy chuyện này đâu.”
Tôi lập tức căng thẳng, quay sang nhìn anh:
“Bệnh viện? Sao họ lại ở bệnh viện? Mẹ cháu bị bệnh gì sao?”
Liên tưởng đến việc dạo gần đây họ thường xuyên đi sớm về muộn, tim tôi chợt lạnh ngắt.
Đường Hà dường như cảm thấy mình đã nói sai điều gì, anh ta hậm hực đấm mạnh vào vô lăng, ngừng một lát rồi nói:
“Không phải bị bệnh, chỉ là mẹ cháu mang thai rồi.”
Bà ấy mang thai.
Đến cả Đường Hà cũng biết, vậy mà tôi, con gái ruột, lại hoàn toàn không hay biết gì.
Cảm giác trong lòng thật khó diễn tả, tôi chỉ khẽ “Ồ” một tiếng, rồi chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài.
Thật kỳ lạ, ánh sáng của đèn đỏ và đèn xanh bỗng dưng bị phóng đại vô hạn, trở thành một vầng sáng mờ ảo.
Không nên khóc, rõ ràng đây là một chuyện tốt mà.
Chỉ là, chưa bao giờ tôi ý thức rõ ràng như lúc này rằng câu “Sau này con về sống với cha đi” sẽ sớm trở thành hiện thực.
Bởi vì mẹ sẽ có một đứa con thứ hai.
Bà ấy sẽ dành trọn vẹn tình yêu từng dành cho tôi để trao hết cho nó.
Chắc là nó không bị mắng đâu nhỉ?
Chắc sẽ nhận được toàn là nụ cười chứ không phải ánh mắt giận dữ nhỉ?
Rất nhiều suy nghĩ vụt qua trong đầu như những bong bóng xà phòng, rồi theo dòng nước mắt chảy ra từ hốc mắt tôi.
Đèn đỏ chuyển sang xanh. Không biết vì lý do gì, Đường Hà vẫn không nhấn ga, anh ta chỉ nghiêng đầu nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Xe phía sau sốt ruột bấm còi inh ỏi thúc giục, Đường Hà hạ kính xuống, giận dữ quát lên:
“Đừng có thúc nữa!”
Rồi nhấn ga thật mạnh.
Tôi giật mình, nước mắt cứ đọng trong hốc mắt, không dám nhúc nhích chút nào.
Nhận ra biểu cảm của tôi, Đường Hà dần thả lỏng, giảm tốc độ, chậm rãi nói:
“Xin lỗi.”
Trong không gian mờ tối của chiếc xe, đôi mắt đen thẳm của anh ngập tràn sự hối lỗi.
You cannot copy content of this page
Bình luận