Chú Nhỏ Của Tôi

Chương 29:

Chương trước

Chương sau

Khi tôi còn đang lúng túng, cây bút trong tay bị ai đó lấy đi. Những ngón tay dài, trắng trẻo, với nét chữ hành thư mạnh mẽ và sắc nét.

 

Chữ viết: “Sơn thủy một chặng, mỗi người tự quý trọng.”

 

Tôi sững sờ ngẩng đầu lên… là Đường Hà.

 

Anh mặc áo sơ mi và quần âu, làn da trắng lạnh, đôi mắt đen nhánh, tay cầm một chiếc ô đen.

 

Trông anh như một quản gia bước ra từ thế giới anime.

 

Dường như, anh ấy lại càng đẹp trai hơn so với lần chia xa trước đó.

 

Đường Hà phớt lờ ánh mắt chăm chú của những cô gái xung quanh, điềm nhiên viết xong lời nhắn rồi trả sổ lưu bút lại cho Hàn Chu, người đang mang vẻ mặt phức tạp.

 

Không nói thêm một câu dư thừa nào, anh nắm lấy tay tôi, dẫn tôi rời đi.

 

Tôi lén nhìn anh… Có cảm giác như mình vẫn đang trong một giấc mơ.

 

Điện thoại bỗng rung lên, thông báo có tin nhắn mới.

 

Bạn cùng bàn gửi một loạt biểu cảm cảm thán:

 

“!!! Đó là người cậu thích đúng không?

 

!!!! Nhẹ nhàng tuyên bố chủ quyền luôn rồi đó!

 

Quá đẹp trai!!!”

 

Mặt tôi đỏ bừng.

 

Đường Hà liếc nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười mang chút ý trêu đùa.

 

Ngay khi cảm nhận được ánh mắt của anh, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình.

 

“Sao anh lại trở về…”

 

Anh thản nhiên “ừ” một tiếng, như lẽ dĩ nhiên:

 

“Là người nhà, nên đến đón em về thôi.”

 

Giữa con đường đông đúc, anh nắm tay tôi một cách rất tự nhiên, không chút bận tâm đến những ánh mắt xung quanh.

 

Không biết từ đâu, anh lấy ra một bó hoa, nhẹ nhàng giơ lên, khóe môi cong lên đầy ý cười:

 

“Cô gái nhỏ, chúc mừng em tốt nghiệp.”

 

 

Nhiều năm sau, tôi vẫn thường nhớ về mùa hè năm ấy.

 

Đối với tôi, đó là dấu mốc chuyển từ một cô gái nhỏ thành một người phụ nữ độc lập.

 

Năm tôi tốt nghiệp cấp ba, cũng là năm Đường Hà nhận bằng tiến sĩ.

 

Chuyến du lịch tốt nghiệp của chúng tôi gộp lên, tạo thành một ký ức đặc biệt.

 

Bạn bè của anh, khi nghe tin anh trở về nước, đã thi nhau rủ nhau tham gia, muốn góp vui cho chuyến đi này.

 

Mỗi người trong nhóm bạn của Đường Hà đều có lý lịch vô cùng sáng chói.

 

Họ đến từ những trường đại học Ivy League, làm việc tại các công ty danh tiếng, hoặc tự mình khởi nghiệp, và đều là những người nổi bật trong lĩnh vực của mình, bận rộn đến mức quanh năm không ngừng nghỉ.

 

Thế nhưng, vào mùa hè năm ấy, tất cả đều vì một người mà tề tựu lại, cùng nhau vượt qua núi tuyết, biển xanh, hẻm sâu, vừa nói những câu chuyện không đầu không cuối, vừa say bí tỉ suốt ba trăm trận.

 

Đường Hà vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên thường thấy, nhanh chóng và hiệu quả sắp xếp toàn bộ hành trình.

 

Trong khi cả nhóm náo nhiệt trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất, anh chỉ yên lặng lắng nghe, không chút vội vã.

 

Vì vậy, mùa hè ấy, tôi đã ở trên cao nguyên, ôm bình dưỡng khí, trò chuyện và chơi bài với một nhóm anh chị lớn hơn tôi tám chín tuổi.

 

Hoặc trên bãi biển, tôi trốn dưới chiếc ô che nắng, dựa vào gương mặt ngây thơ vô tội, điên cuồng chơi trò Ma Sói, giả làm tiên tri, khiến mọi người quay cuồng vì đoán sai vai trò.

 

Tôi nhanh chóng hòa nhập.

 

Có lần, một người chơi vai thợ săn đứng nhầm phe, tin chắc rằng tôi là tiên tri thật, liền bắn hạ đúng… nữ phù thủy thật.

 

Khi trò chơi kết thúc, anh ấy nhảy dựng lên phản đối, không ngừng kêu oan.

 

Tôi cười đến gập cả người, vẫn cố biện minh, nhưng lại bị chị gái đóng vai nữ phù thủy kéo xuống ghế nằm, cù đến phát khóc.

 

Đường Hà bước tới giải cứu tôi, nhưng cả nhóm lập tức đồng loạt chọc ghẹo cả hai chúng tôi.

 

Chị gái nữ phù thủy ôm chặt lấy tôi, không chịu buông, nhướn mày ép Đường Hà:

 

“Nói ra ba lý do cậu thích Ngưng Ức đi, nếu không tôi không thả người đâu.”

 

Cả nhóm lặng im chờ đợi, ánh mắt đầy vẻ tò mò hóng chuyện.

 

Đường Hà suy nghĩ trong hai giây, rồi bình tĩnh đáp:

 

“Thích thì không cần lý do.”

 

“Chỉ là một cảm giác, chính là cô ấy thôi.”

 

Cả nhóm cười rộ lên, ồn ào trêu chọc:

 

“Ôi trời, ai từng nghe Đường Hà nói thế này chưa?”

 

Đường Hà chỉ mỉm cười, không đáp lại, rồi vòng tay ôm tôi đứng dậy.

 

Trần Tùng, người đã gặp tôi từ rất lâu trước đây, cầm theo chai rượu tiến đến, nở nụ cười đầy ý trêu đùa.

 

“Tôi nhớ có người trước kia từng nghiêm túc bảo với tôi đây là cháu gái của anh ta, còn dặn tôi không được nói lung tung.”

 

Anh ta rót đầy một ly rượu, đưa cho Đường Hà, ánh mắt đầy hàm ý:

 

“Cháu gái à? Hửm?”

 

Đường Hà không nói gì, chỉ điềm nhiên uống cạn, hết ly này đến ly khác, tổng cộng ba ly liên tiếp.

 

Cả nhóm cười ầm lên, tiếng cười hòa lẫn với tiếng sóng biển, vang xa trong đêm.

 

Trần Tùng chưa chịu dừng, hứng thú hỏi tiếp:

 

“Nói thật đi, có phải lúc đó cậu đã thích cô ấy rồi không?”

 

Đường Hà khẽ cười:

 

“Tôi không đến mức thú tính vậy chứ?”

 

Trần Tùng càng khoái chí, định nói thêm thì bị Đường Hà vòng tay qua cổ, ép uống rượu.

 

Hết Chương 29:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page