Chương 2:
13/01/2025
Chương 3:
13/01/2025
Chương 1:
13/01/2025
Chương 4:
13/01/2025
Chương 5:
13/01/2025
Chương 10:
14/01/2025
Chương 9:
14/01/2025
Chương 8:
14/01/2025
Chương 7:
14/01/2025
Chương 6:
14/01/2025
Chương 11:
15/01/2025
Chương 12:
15/01/2025
Chương 13:
15/01/2025
Chương 14:
15/01/2025
Chương 15:
15/01/2025
Chương 16:
16/01/2025
Chương 20:
16/01/2025
Chương 19:
16/01/2025
Chương 18:
16/01/2025
Chương 17:
16/01/2025
Chương 21:
17/01/2025
Chương 22:
17/01/2025
Chương 23:
17/01/2025
Chương 24:
17/01/2025
Chương 25:
17/01/2025
Chương 26:
18/01/2025
Chương 27:
18/01/2025
Chương 28:
18/01/2025
Chương 29:
18/01/2025
Chương 30:
18/01/2025
Chương 31:
18/01/2025
Tôi mới giật mình tỉnh lại:
“Không… bây giờ ngoại trừ những bài cực khó, cực lạ, cơ bản em đều có thể nghĩ ra cách làm. Chỉ là thời gian làm bài nhanh hay chậm thôi.”
Còn một tin tốt nữa mà tôi muốn nói với anh ấy:
“Điểm thi thử đã có rồi, em xếp thứ sáu trong lớp, thứ ba mươi bảy toàn khối.”
Đường Hà cười, đứng dậy và bước ra ngoài.
Màn hình bên phía anh ấy thay đổi theo từng bước đi, qua một văn phòng làm việc rồi đến sân thượng.
Cuối cùng, hình ảnh rõ nét dừng lại ở khóe môi đang khẽ nhếch lên đầy ý cười của anh.
“Lợi hại thế này, để anh mời em ăn cơm được không? Cuối tuần này em được nghỉ chứ? Anh sẽ đặt chỗ, em dẫn bạn bè đi ăn nhé.”
Dường như ở phía bên kia có người gọi anh, Đường Hà đáp lại một tiếng, giọng nhanh hơn:
“Anh phải dập máy rồi, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Trái tim tôi lập tức như được lấp đầy, chỉ biết gật đầu.
“Vậy em cúp máy nhé.”
Đường Hà nói vậy, nhưng không ngắt máy ngay mà nhìn tôi một lúc.
Ánh mắt anh khiến mặt tôi đỏ bừng, không nhịn được lên tiếng:
“Sao thế?”
“Anh rất nhớ em.”
Anh nói.
Cuộc gọi kết thúc, tôi ôm điện thoại trong tay, cuối cùng cũng hoàn hồn lại.
Một người vừa đẹp trai vừa điềm tĩnh như thế, dưới ánh nắng đất khách, chậm rãi nói nhớ em, thật sự rất khó để kháng cự… Thật mong sớm được gặp lại anh.
Đến gần cuối bữa ăn, khi nhân viên phục vụ đẩy xe mang bánh kem và hoa tươi đặt lên bàn, tôi mới chợt nhận ra hôm nay là sinh nhật âm lịch của mình.
Một cảm giác xúc động chậm rãi dâng lên.
Rõ ràng Đường Hà đã tính toán thời gian rất kỹ, nói rằng vì tôi đạt được thành tích tốt nên đặt nhà hàng, nhưng thực chất chỉ là cái cớ.
Khi nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật xinh đẹp như trong mơ, cả nhóm bạn trong phòng bao lập tức náo nhiệt hẳn lên.
“Ngưng Ức, cậu là người tổ chức sinh nhật âm lịch đúng không?”
“Để tôi xem điện thoại… A, đúng thật là hôm nay!”
Có người đùa nhóm bạn:
“Mấy người không chu đáo gì cả, mau tự phạt ba ly đi!”
Một người lấy quà từ túi ra và đưa cho tôi:
“Ngưng Ức, sinh nhật vui vẻ! Chúc cậu năm nào cũng có hôm nay, tháng nào cũng có hôm nay!”
Rồi thêm nhiều món quà khác được chuyển đến tay tôi.
Ngọn nến hình số “18” được thắp sáng, đèn trong phòng bao cũng tắt đi.
Bạn cùng bàn giơ điện thoại lên, bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên dịu dàng.
“Mau ước đi nào, cô gái sinh nhật… Hôm nay qua đi, cậu chính thức thành người lớn rồi đó!”
Tôi nhắm mắt lại, chắp tay và lặng lẽ ước: Những điều ước có thể thực hiện được chỉ cần cố gắng, tôi sẽ không trông cậy vào trời cao.
Tôi chỉ hy vọng, tuổi 18 sẽ ban cho tôi trí tuệ, ban cho tôi dũng khí, để tôi mạnh mẽ bước tiếp về phía trước.
Mở mắt ra, tôi thổi tắt ngọn nến.
Mọi người cười đùa náo nhiệt, có người đưa dao cắt bánh cho tôi.
Tôi cầm dao thật chắc chắn, cắt xuống nhát đầu tiên.
Khi trong phòng đang vui vẻ nghịch ngợm, có người còn bôi kem lên mặt nhau, thì tôi nhận được lời mời gọi video từ Đường Hà.
Như thể đã tính toán chính xác từng giây từng phút, lời chúc mừng đến đúng thời điểm.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Đường Hà ngồi trong thư phòng, chống tay lên trán, trông đầy vẻ lười biếng.
Tôi gật đầu, nói với anh:
“Cảm ơn anh, mọi người rất vui.”
“Thế còn em thì sao?”
Anh hỏi:
“Có nhớ anh không?”
Mặt tôi dần dần đỏ lên…
“Nhớ anh!”
Tôi cố gắng để ánh mắt không trốn tránh:
“rất nhớ.”
Trong phòng bao, có người gọi tên tôi:
“Cô gái sinh nhật đâu rồi? Sao lại chạy mất rồi?”
Giữa tiếng ồn ào, anh bất chợt cười, rất nghiêm túc nói với tôi:
“Anh sẽ về sớm nhất có thể.”
Khi tan tiệc cũng đã gần tám giờ, mọi người lục tục ra về.
Bạn cùng bàn của tôi cũng định ở lại trường học như tôi, thế nên chúng tôi chậm rãi đi bộ về phía trường.
Cô ấy buột miệng nói:
“Sinh nhật mà cậu cũng không về nhà à? Ít ra cũng nên ăn bát mì trường thọ chứ, cần gì cố gắng đến mức này?”
Tôi nhìn những bà mẹ bên đường đang rộn ràng mua bóng bay cho con mình, lặng lẽ không nói gì.
Tôi không có nhà để về.
Mẹ đã chặn mọi cách liên lạc với tôi.
Tôi thường tự nhủ không được nghĩ đến chuyện này, nhưng đôi khi vẫn nghe chị Tư Tư nhắc về bà qua điện thoại.
Chẳng hạn, mẹ tôi đã sinh thêm một em trai, rất khỏe mạnh và đáng yêu.
Bà trở thành công thần của nhà chú Đường, và những bóng tối từng phủ lên cuộc đời bà vì tôi dường như cũng bị xóa sạch nhờ sự ra đời của đứa em ấy.
Thế cũng tốt.
Chúng tôi đều có cuộc sống mới của riêng mình.
Tối hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ Tuyết Tình.
“Ngưng Ức, chúc mừng sinh nhật.”
Tôi mỉm cười:
“Cảm ơn cậu… Dạo này cậu ổn chứ?”
Tuyết Tình cũng cười:
“Cũng ổn. Mình tìm được một công việc bán thời gian, tan làm thì tự học. Năm sau mình sẽ quay lại trường học tiếp.”
You cannot copy content of this page
Bình luận