Chú Nhỏ Của Tôi

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Mặt tôi bất giác đỏ lên.

 

Đường Hà nhanh chóng buông tôi ra, hỏi:

 

“Sao không ra ngoài chơi pháo hoa?”

 

Nhìn thấy chiếc bát trên tay tôi, anh trầm ngâm một lúc rồi nói:

 

“Tôi nhớ hàng ngày nhà cháu đều thuê người giúp việc theo giờ mà.”

 

Tôi đáp:

 

“Người giúp việc thường đến ban ngày, nhưng mẹ không thích để bát đũa chất đống trong bếp.”

 

Đường Hà hỏi:

 

“Vậy giờ đã dọn xong chưa?”

 

Tôi gật đầu.

 

Anh nói:

 

“Ra ngoài chơi pháo hoa đi, Tư Tư giữ lại pháo que cho cháu rồi.”

 

Tư Tư chính là chị họ thích nói nhiều.

 

Không hiểu sao tôi thấy phấn khởi, rồi vội mặc áo khoác và cùng anh xuống lầu.

 

Quả nhiên, chị Tư Tư và mọi người vẫn đang ở sân, vây quanh đủ loại pháo hoa, vừa cười vừa nhảy nhót.

 

Đường Hà khẽ gọi:

 

“Đường Tư Tư.”

 

Thấy là anh, chị Tư Tư lập tức lôi một bó pháo que từ trong túi lớn ra, chạy đến:

 

“Chú nhỏ, phần chú đây.”

 

Đường Hà không nhận, liếc chị ấy một cái, vẻ mặt như cười như không:

 

“Không phải cháu nói là giữ cho Ngưng Ức sao?”

 

Chị Tư Tư sững lại một lúc, rồi đập tay lên đầu mình:

 

“Đúng đúng, cháu nói vậy mà!”

 

Chị đưa pháo que cho tôi, rất thân thiện nói:

 

“Đi thôi Ngưng Ức, mình ra chơi pháo hoa.”

 

Chị kéo tay tôi đi về phía trước.

 

Phía trước là tiếng cười rộn rã và ánh sáng rực rỡ, nhưng không hiểu sao, tôi lại không nhịn được mà ngoảnh đầu nhìn lại.

 

Trong bóng tối yên tĩnh, Đường Hà đứng dưới tán cây, châm một điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, nhưng lại không hút.

 

3

 

Vài ngày sau, mẹ nói với tôi rằng cha dượng định thuê gia sư môn Vật lý cho tôi.

 

“Vật lý của con tệ đến mức không thể chấp nhận được. Mẹ nói cho con biết, nhà chú Đường toàn là những người tốt nghiệp từ các trường 211, 985 cả đấy.”

 

“Nếu con mà không thi đỗ nổi một trường đại học trọng điểm, thì cuốn gói về nhà cha con đi.”

 

Bà giận dữ đập bài thi xuống bàn tôi, tạo ra một tiếng “rầm” lớn:

 

“Nếu đã thuê gia sư mà con vẫn không thi đỗ, thì sau này đừng bước chân vào cái nhà này nữa!”

 

Tôi lặng lẽ cúi đầu xuống, không nói gì.

 

Chợt nhớ đến lần giáo viên chủ nhiệm mới từng hỏi tôi một cách khó hiểu:

 

“Rõ ràng môn xã hội của em tốt hơn môn tự nhiên nhiều như vậy, tại sao lúc trước em không chọn ban xã hội mà lại chọn ban tự nhiên?”

 

Lúc đó, tôi lí nhí đáp:

 

“Vì mẹ nói học tự nhiên thì sau này dễ kiếm được công việc lương cao.”

 

Thầy giáo sửng sốt:

 

“Em còn nhỏ như vậy mà đã dùng mức lương để làm thước đo cho lựa chọn của mình sao?”

 

Tôi chỉ cười gượng, không trả lời.

 

Tôi rất cần tiền. Thật sự rất cần.

 

Nhưng bài kiểm tra 47 điểm trước mắt cùng những lời quát tháo giận dữ của mẹ như đang không ngừng nhắc nhở tôi rằng tôi không xứng đáng với một công việc lương cao.

 

Cánh cửa bị đóng sầm lại.

 

Tờ bài thi từ từ nhăn nhúm, một giọt nước mắt rơi xuống dấu gạch đỏ chói trên đó.

 

Tôi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng tự nói với mình:

 

“Không khóc, không sao đâu, không sao cả. Chỉ cần học chăm chỉ, nhất định sẽ thi tốt thôi.”

 

Nhưng nước mắt lại càng trào ra mãnh liệt hơn.

 

Tôi từ từ ngồi thụp xuống, hai tay đan chéo, ôm lấy bờ vai mình, khẽ vỗ nhẹ.

 

Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi có thể giả vờ rằng đó là cha hoặc mẹ đang ôm lấy tôi.

 

Và tôi không phải đang tự nói chuyện một mình.

 

Mà là họ đang dịu dàng khích lệ tôi.

 

Đến ngày hẹn gia sư.

 

Cánh cửa vừa mở ra, tôi đã đứng ngây người.

 

Người đến lại rất bình thản, liếc qua mặt tôi một cái:

 

“Nóng à?”

 

Sau đó anh đưa tay hạ thấp nhiệt độ máy sưởi.

 

Là Đường Hà.

 

Anh mặc áo hoodie đen và quần thể thao, trên trán đeo băng đô, trông như vừa từ sân vận động trở về, tràn đầy sức sống và rất điển trai.

 

Chẳng hề thấy dấu hiệu gì cho thấy anh lớn hơn tôi đến tám tuổi.

 

Tôi không kìm được hỏi:

 

“Chú nhỏ, sao chú lại có thời gian đến đây vậy?”

 

Đường Hà nhún vai:

 

“Trong cả nhà, chỉ có mình tôi là được nghỉ, nên bị bắt qua đây.”

 

Thì ra là vậy.

 

Anh kéo ghế ngồi xuống, tiện tay cầm bài kiểm tra Vật lý của tôi lên xem, khóe môi nhếch nhẹ, như cười như không:

 

“Bạn học Lam Ngưng Ức, nền tảng Vật lý của cháu không vững chắc chút nào nhỉ.”

 

Tôi xấu hổ đến mức không biết giấu mặt đi đâu:

 

“Cháu đã học rất nghiêm túc, nhưng thầy dạy nhanh quá…”

 

Tôi chuyển từ ban xã hội sang ban tự nhiên tốt nhất, lại còn với danh hiệu đứng nhất xã hội.

 

Nhưng giáo viên dạy Vật lý đã quen với nhịp độ nhanh, tôi hoàn toàn không theo kịp.

 

“Để tôi giảng lại từ đầu cho cháu nhé, chỗ nào không hiểu thì hỏi ngay.”

 

Anh nói với giọng rất điềm tĩnh.

 

Ngữ điệu ấy giống hệt thầy dạy Vật lý của tôi, khiến tôi bất giác lắp bắp:

 

“Dạ… được ạ.”

 

Đường Hà liếc nhìn tôi một cái, đột nhiên thay đổi giọng nói, nhẹ nhàng như dỗ dành trẻ con:

 

“Nếu cháu đạt trên 100 điểm, tôi sẽ tặng cháu một món quà, được không?”

 

120 điểm mà bảo tôi phải được 100 sao?

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page