Chú Nhỏ Của Tôi

Chương 19:

Chương trước

Chương sau

Bạn cùng bàn chỉ vào hộp thuốc trong hộp bút của tôi, lẩm bẩm:

 

“Hàn Chu mua thuốc hạ sốt cho cậu đấy… Này, đừng quay đầu, thầy đang nhìn kìa. Cái áo khoác trên tay cậu cũng là của cậu ấy.”

 

Cậu ấy dùng sách che miệng, tiếp tục thở dài:

 

“Lam Ngưng Ức à, Lam Ngưng Ức, kiếp trước cậu đã tích được bao nhiêu phúc đức vậy?”

 

“Hàn Chu chạy đi mua thuốc cho cậu, dù biết rõ cậu thích người khác, thế mà vẫn đối xử tốt với cậu thế này.”

 

Thái dương đau nhói, tôi cắt ngang lời cậu ấy:

 

“Đừng nói nữa, được không…”

 

Cậu ấy rất biết nhìn mặt đoán ý, lập tức hạ giọng:

 

“Không thoải mái lắm đúng không? Đừng cố chịu, lát nữa bảo thầy chủ nhiệm gọi điện cho cha mẹ cậu, xin phép nghỉ ngơi đi.”

 

Thực ra, tôi có mang theo điện thoại.

 

Chính xác hơn thì hầu hết học sinh trong lớp đều mang theo điện thoại.

 

Nhưng vì trường cấm, nên giờ ra chơi tôi vẫn giả vờ tội nghiệp mượn điện thoại của thầy chủ nhiệm để gọi.

 

Thầy đo nhiệt độ cho tôi, thấy đã sốt đến 38,7 độ C, lập tức đưa điện thoại cho tôi.

 

Theo bản năng, tôi bấm số của mẹ.

 

Mãi mẹ mới nghe máy. Đầu dây bên kia rất ồn ào, mẹ chỉ nghe được hai câu đã cắt ngang lời tôi:

 

“Mẹ đang đi siêu âm 4D, nếu không nghiêm trọng lắm thì con tự đi bệnh viện khám, hoặc nhờ thầy cô đưa đi.”

 

Nhưng mẹ ơi, câu đầu tiên trong cuộc gọi con đã nói là con đang sốt cao mà…

 

Lúc này, tôi đã không còn đứng vững, phải vịn vào tay ghế để không ngã.

 

Tôi cố gắng kìm nén, không để mình bật khóc.

 

“Dạ, con biết rồi.”

 

Điện thoại bên kia chẳng chút lưu luyến, nhanh chóng cúp máy.

 

Tôi gục trán lên bàn, màn hình điện thoại hơi nhòe đi, rồi nước mắt rơi xuống, đọng lại trên bàn phím số.

 

Khi Đường Hà đến, tôi đã quay về lớp.

 

Đang thu dọn đống bài kiểm tra chưa kịp làm, lỗi sai chưa kịp sửa, và cả quyển từ vựng chưa học xong.

 

Vì đầu óc quay cuồng, lại đúng giờ giải lao ăn tối, cả trong và ngoài lớp đều rất ồn ào.

 

Đường Hà đứng ở cửa gọi tôi mấy lần, nhưng tôi không nghe thấy.

 

Tôi chỉ cảm thấy lớp học đột nhiên im lặng hẳn.

 

Khi nhét cuốn sách cuối cùng vào cặp, tôi nhận ra có người đứng bên cạnh mình.

 

Anh mặc một bộ đồ đen, trên tay cầm một chiếc khăn quàng màu hồng Hello Kitty hoàn toàn không phù hợp.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, phản ứng có chút chậm chạp.

 

Đường Hà cúi người, quấn chiếc khăn vài vòng quanh cổ tôi, nhẹ giọng nói:

 

“Ngưng Ức, chúng ta về nhà thôi.”

 

Ánh đèn tiết kiệm năng lượng trắng xóa chiếu từ trên xuống, ánh sáng và bóng tối trên khuôn mặt anh phân chia rõ ràng.

 

Vì thế, một chút dịu dàng trong đôi mắt đen láy ấy trở nên đặc biệt rõ ràng.

 

Rõ ràng đến mức khiến người ta muốn khóc.

 

19

 

Bác sĩ nói, truyền dịch sẽ khỏi nhanh hơn, nhưng không tốt cho cơ thể.

 

Uống thuốc thì hiệu quả chậm, nhưng…

 

Tôi không đợi ông ấy nói tiếp từ “nhưng” sau đó, đã kiên quyết chọn truyền dịch.

 

Đường Hà không phản đối, chỉ là khi y tá chích kim tiêm vào tay tôi, anh đưa tay lên che mắt tôi.

 

Sau đó, rất nhẹ nhàng, kéo cả người tôi vào trong vòng tay anh.

 

Cô y tá bật cười, dặn dò:

 

“Ba tiếng nữa là xong một chai, xong thì gọi tôi, vẫn còn một chai nữa cần truyền.”

 

Tôi mệt rã rời, Đường Hà ra xe lấy một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người tôi.

 

Phòng truyền dịch không đông người, anh dứt khoát ngồi xuống bên cạnh, để tôi dựa vào vai anh ngủ.

 

Tôi không còn sức để ngại ngùng hay lo lắng liệu có ai nhìn thấy không, mà chỉ nắm chặt tay anh, chìm vào giấc ngủ.

 

Tôi mơ thấy mình sắp bước vào phòng thi, vội vàng lật sách để ôn bài.

 

Nhưng trang đầu tiên mở ra không phải là kiến thức, mà là một câu thế này:

 

“Thần linh trong tuyết từng nói, không có người để ôm lấy, đó mới là tuyệt cảnh.”

 

Câu nói ấy khiến tôi đứng ngẩn ngơ bên ngoài phòng thi hồi lâu.

 

Đám đông nhộn nhịp lướt qua vai tôi, từng người từng người bước vào lớp học.

 

Tôi quay đầu tìm kiếm trong hoảng hốt, nhưng mãi vẫn không thấy người mà tôi muốn gặp.

 

Tôi bừng tỉnh, rồi lập tức rơi vào cơn ho không ngừng.

 

Tôi ngửa đầu ho, vô tình làm động cánh tay, cảm giác đau buốt từ mu bàn tay truyền đến.

 

Đường Hà nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, hàng mày nhíu chặt.

 

Chờ đến khi cơn ho dịu xuống, anh mở nắp cốc giữ nhiệt, đưa cho tôi:

 

“Uống chút đi, làm dịu cổ họng.”

 

Tôi không nhận, mà mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy anh.

 

Những giọt nước mắt sinh lý vì ho vẫn còn đọng ở khóe mắt tôi, nhưng nỗi buồn trong mơ vì tìm mãi không thấy người đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí.

 

“Thần linh trong tuyết từng nói, không có người để ôm lấy, đó mới là tuyệt cảnh.”

 

Vậy thì khoảnh khắc này, tôi đang ôm anh, cuộc đời chắc chắn sẽ không cô độc, phải không?

 

Đường Hà sững sờ trong giây lát, rồi cũng ôm lấy tôi, khẽ hỏi:

 

“Sao thế? Gặp ác mộng à?”

 

Tôi không trả lời, chỉ siết chặt vòng tay thêm một chút.

 

“Chú nhỏ…”

 

Hết Chương 19:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page