Chú Nhỏ Của Tôi

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

“Em… em đi viết nhật ký tuần đã…”

 

Anh ấy giữ lấy vai tôi, ngón tay cái chạm vào cổ tôi, chậm rãi và nhẹ nhàng vuốt ve.

 

Tôi tưởng anh định làm gì đó, liền ngay thẳng nhắm mắt lại.

 

Nhưng lại nghe thấy giọng cười trầm thấp của Đường Hà.

 

Tôi mở mắt ra, thấy anh đang cười, nụ cười dịu dàng như băng tuyết tan trong mùa xuân, ấm áp vô cùng. Anh hỏi tôi:

 

“Trước đây em đã từng hôn chàng trai nào chưa?”

 

Tôi không chút do dự đáp:

 

“Đương nhiên là chưa.”

 

Vừa dứt lời, Đường Hà cúi đầu, hôn lên khóe môi tôi, chậm rãi nghiền ngẫm.

 

Đôi môi mềm mại, nóng bỏng, mang theo một chút hương gỗ thông.

 

Tôi mở to mắt.

 

Ngón tay anh đặt lên mắt tôi, thế giới của tôi liền chìm vào bóng tối, mọi cảm giác dường như chỉ còn lại xúc giác.

 

Anh hôn thêm một lúc, rồi buông tôi ra, nói:

 

“Ừ, vậy bây giờ thì có rồi.”

 

Rõ ràng chỉ là giọng nói bình thường, nhưng tôi lại cảm thấy mặt đỏ bừng, tai cũng nóng ran.

 

Lần đầu tiên được hôn…

 

Tôi xấu hổ che mặt, ấm ức nói:

 

“Nhưng thế này không công bằng, chắc chắn anh đã hôn con gái rồi chứ gì?”

 

Đường Hà rút chiếc gối ôm của tôi đi, nghiêm túc nói:

 

“Nếu anh nói chưa, thì là đang lừa em.”

 

Tôi ấm ức nhìn anh.

 

Anh bật cười, lại hôn tôi một cái, đôi mắt đen láy không hề chớp, nhìn tôi chăm chú.

 

Giọng nói trầm thấp, như có thể mê hoặc lòng người:

 

 “Về sau chỉ hôn mình em, được không?”

 

Khoảnh khắc này, tôi có cảm giác như mình đang mơ.

 

Mặt trăng xa xôi không thể với tới của tôi, lại chủ động hạ xuống nhân gian.

 

 

Mẹ tôi là sản phụ cao tuổi, lại xác định trong bụng là con trai, cha dượng quý đến mức chỉ thiếu điều chuyển hẳn vào bệnh viện ở cùng.

 

Tôi dứt khoát chủ động đề nghị cuối tuần không cần họ đưa đón.

 

Mẹ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói:

 

“Lam Ngưng Ức, con ngoan quá. Sau này em trai ra đời nhất định sẽ thích con.”

 

Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói:

 

“Mẹ, con không cần em trai thích con. Con làm những điều này, chỉ vì con yêu mẹ.”

 

Dù rằng mẹ không yêu con nhiều đến vậy.

 

Mẹ sững người hồi lâu, sau đó mới nói:

 

“Con… con ngốc quá, sao lại nói vậy? Mẹ yêu con mà. Em trai cũng sẽ yêu con.”

 

Tôi không nói gì thêm.

 

Tôi nói với mẹ rằng mình đã đăng ký lớp học thêm cuối tuần, nhưng thực tế đã bàn với Đường Hà rồi, sau giờ học sẽ đến nhà anh ấy để “học thêm.”

 

Chuyện đưa đón tôi, đương nhiên cũng do anh ấy đảm nhận.

 

Chiều thứ Sáu, khi tôi đeo cặp hòa vào dòng người tan học, phát hiện các bạn nữ đi trước đang thì thầm to nhỏ với nhau, mặt ai cũng đỏ bừng.

 

Tôi nhìn lên phía trước, thấy ánh mắt của các cô ấy đều dừng lại ở một người đàn ông đứng cạnh xe.

 

Là Đường Hà.

 

Cổng trường đầy các bậc phụ huynh đã vào độ trung niên, chỉ có anh nổi bật với dáng người cao ráo, thẳng tắp, mặc một bộ đồ đen càng làm gương mặt lạnh lùng trắng trẻo, nét mày sắc sảo của anh thêm phần thu hút.

 

Lúc này, anh đang cúi đầu nghịch điện thoại, hoàn toàn không nhận ra mình đã trở thành tâm điểm.

 

Không muốn để các cô gái khác nhìn thấy anh thêm nữa…

 

Tôi bước nhanh, chạy tới, vỗ nhẹ vai anh.

 

Nhìn thấy tôi, Đường Hà mỉm cười, thuận tay cầm lấy cặp sách của tôi, mở cửa ghế phụ lái cho tôi.

 

Tôi vừa định đóng cửa xe thì nghe thấy tiếng bạn nữ trong lớp.

 

“Ồ, đó không phải Lam Ngưng Ức sao? Hàn Chu, nhìn bên kia kìa.”

 

Hàn Chu nhìn qua, đồng thời, Đường Hà cũng quay sang nhìn cậu ấy.

 

Ngón tay cầm quai cặp của Hàn Chu từ từ siết lại, trông có vẻ hơi thất vọng.

 

Đường Hà thì không tỏ thái độ gì, ánh mắt giao nhau với Hàn Chu chỉ trong khoảnh khắc rồi rời đi, bình thản đóng cửa xe giúp tôi.

 

Chiếc xe lăn bánh, qua gương chiếu hậu, tôi thấy Hàn Chu vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

 

Tôi thu ánh mắt về, có chút lo lắng nhìn Đường Hà.

 

Anh chỉnh đài phát thanh, trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, anh khẽ cười:

 

“Bé con, nhiều người thích em lắm nhỉ?”

 

Tôi có chút lúng túng:

 

“Chú nhỏ…”

 

Anh không nhìn tôi, chỉ chăm chú vào dòng xe cộ phía trước, khóe môi khẽ cong lên:

 

“Ngại gì chứ. Điều đó chứng tỏ mắt nhìn của họ rất tốt, đúng không?”

 

Hả? Hoàn toàn không giống với tưởng tượng của tôi.

 

Trong tiểu thuyết ngôn tình, đâu rồi cái tình tiết nam chính ghen tuông vì nam phụ?

 

Tôi nhỏ giọng nói:

 

“Sao anh không ghen?”

 

Đường Hà ngược lại hỏi:

 

“Em muốn anh ghen à?”

 

Tôi không biết trả lời thế nào.

 

Anh bật cười, nhân lúc đèn đỏ, đưa tay lên nhéo má tôi:

 

“Ngưng Ức, anh biết em là người như thế nào. Và anh cũng rất tự tin vào chính mình.”

 

Ánh đèn đường lấp lánh rơi vào đôi mắt anh, đôi mắt đen như mực ấy như thể có ma lực mê hoặc lòng người.

 

Vậy mà anh lại dùng giọng điệu bình thường nhất để nói những lời như thế.

 

Rõ ràng không phải là lời tỏ tình, rõ ràng chẳng có gì ngọt ngào.

 

Nhưng tại sao, tại sao…

 

Mặt tôi nóng bừng lên, tim đập loạn nhịp.

 

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page