Chương 2:
13/01/2025
Chương 3:
13/01/2025
Chương 1:
13/01/2025
Chương 4:
13/01/2025
Chương 5:
13/01/2025
Chương 10:
14/01/2025
Chương 9:
14/01/2025
Chương 8:
14/01/2025
Chương 7:
14/01/2025
Chương 6:
14/01/2025
Chương 11:
15/01/2025
Chương 12:
15/01/2025
Chương 13:
15/01/2025
Chương 14:
15/01/2025
Chương 15:
15/01/2025
Chương 16:
16/01/2025
Chương 20:
16/01/2025
Chương 19:
16/01/2025
Chương 18:
16/01/2025
Chương 17:
16/01/2025
Chương 21:
17/01/2025
Chương 22:
17/01/2025
Chương 23:
17/01/2025
Chương 24:
17/01/2025
Chương 25:
17/01/2025
Chương 26:
18/01/2025
Chương 27:
18/01/2025
Chương 28:
18/01/2025
Chương 29:
18/01/2025
Chương 30:
18/01/2025
Chương 31:
18/01/2025
Cha vừa nói vừa giáng thêm mấy cú nữa, tôi không kịp né mà ôm chặt balo rồi ngã vào gốc cây.
Đột nhiên, ánh đèn pha xe hơi chiếu rọi, kèm theo âm thanh phanh xe chói tai.
Tôi nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy một bóng người ngược sáng bước tới, không nhìn rõ mặt.
Người ấy sải bước nhanh, chắn trước mặt tôi, mạnh tay đẩy cha tôi ra, nắm đấm sẵn sàng giáng xuống.
Tôi vội kéo anh lại:
“Đừng đánh, là cha tôi.”
Người ấy nén giận, quay mặt lại. Đến lúc này tôi mới nhận ra, đó là Đường Hà.
Tôi đã tưởng tượng hàng trăm lần về cảnh tái ngộ, nhưng không ngờ lại gặp anh trong tình huống thế này.
Một tình huống đầy nhục nhã, bẽ bàng và đáng xấu hổ.
Không biết anh đang định đi đâu, anh mặc bộ vest đen tinh tế, nhưng chiếc cà vạt chỉnh tề đã bị lệch vì hành động mạnh.
Tóc anh dường như dài hơn chút, gió thổi rối, hơi che đi đôi mắt, khiến vẻ ngoài càng thêm lạnh lùng.
Chỉ có ánh mắt nhìn tôi là vẫn như trước, kiên nhẫn và ôn hòa.
Đường Hà hỏi:
“Cháu có bị thương không?”
Má tôi vẫn còn âm ỉ đau sau mấy cú đánh vừa rồi, nhưng tôi đáp:
“Cháu không sao.”
Cha tôi cảnh giác nhìn Đường Hà, hỏi tôi:
“Đây là ai?”
Tôi cố nhịn cảm xúc, thấy bảo vệ đã chú ý đến vụ lộn xộn, cầm gậy an ninh định bước ra. Tôi nói:
“Là thầy giáo của con. Cha mau đi đi, tiền con sẽ chuyển cho cha.”
Cha nghe được lời hứa thì không làm khó thêm, ông liếc Đường Hà và chiếc xe của anh vài lần, rồi khập khiễng bỏ đi.
Dây thần kinh căng thẳng của tôi cuối cùng cũng thả lỏng, nhưng hai bên thái dương lại đập từng nhịp đau buốt.
Đường Hà buông tay tôi ra, ánh mắt cụp xuống, nhìn vào phần má sưng đỏ của tôi, ánh mắt thoáng qua một tia nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc, tôi cảm giác như anh muốn gi*ết người.
Nhưng rất nhanh, anh kiềm chế cảm xúc, ánh mắt trở lại bình tĩnh, chỉ nói ngắn gọn:
“Lên xe.”
Đường Hà chỉ tình cờ đi ngang qua. Anh lái xe, vốn định đến tham gia một hội nghị học thuật.
Dường như anh muốn nói gì đó với tôi, nhưng liên tục có các cuộc gọi đến, hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
Cuối cùng, câu trả lời của anh ngày càng ngắn gọn, chỉ quanh quẩn hai từ “Ừm” và “Được”.
Khi trung tâm hội nghị hiện ra trước mắt, xe dừng lại.
Anh cũng kết thúc cuộc gọi cuối cùng, chuẩn bị bước vào hội nghị để phát biểu.
Tiền sảnh ngay trước mặt, nhưng anh không vội vào ngay mà nắm lấy cổ tay tôi, nhờ nhân viên tìm cho tôi một phòng trống yên tĩnh.
Trước khi rời đi, anh dừng lại một chút, chăm chú nhìn tôi rồi nói:
“Đợi tôi ở đây.”
Tôi ôm balo, ngơ ngác gật đầu.
Sau khi anh đi, cả người tôi mới thả lỏng, thở ra một hơi thật sâu.
Chỉ khi đó, tôi mới nhận ra, khi đối diện với Đường Hà, vai tôi luôn cứng đờ.
Tôi gọi cho mẹ, nói dối rằng tôi đang ở nhà bạn cùng bàn để làm bài tập.
Mẹ không nghi ngờ gì, chỉ dặn dò tôi tối về nhớ cẩn thận.
Đột nhiên, điện thoại rung lên, là một số lạ.
Đầu dây bên kia nói:
“Meituan giao hàng đây, thuốc để trên bàn ngay cửa trung tâm hội nghị, nhớ đánh giá tốt nhé.”
Tôi hơi bối rối:
“Tôi không đặt thuốc mà.”
Người đó nói:
“Vậy thì ai đó đặt cho bạn, nhưng nhớ đánh giá tốt nhé.”
Rồi cúp máy.
Tôi ra ngoài xem thử, quả nhiên trên bàn có một túi thuốc, tên người nhận là tôi.
Bên trong có túi chườm lạnh giảm sưng, thuốc bôi tan máu bầm, thuốc giảm đau, thậm chí còn có một gói kẹo.
Người biết tôi đang ở trung tâm hội nghị và biết tôi bị đánh, chỉ có thể là Đường Hà.
Trong lúc gần như liên tục bị các cuộc gọi làm phiền, anh vẫn tranh thủ thời gian để đặt thuốc.
Tôi chạm nhẹ vào má mình, vẫn còn hơi đau.
Trong lòng trào lên nhiều cảm xúc lẫn lộn: nhớ nhung, bối rối, ngượng ngùng, mơ hồ…
Nhưng có một điều chắc chắn, đó là Đường Hà đã xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa.
Tôi đặt balo xuống, rón rén đi đến hội trường.
Trong khán phòng bậc thang có thể chứa hàng trăm người, giờ đây chật kín chỗ ngồi.
Trên sân khấu, Đường Hà đứng ở bục phát biểu, bộ vest đen tuyền kết hợp với cà vạt bạc, cả người toát lên vẻ phong độ, lịch lãm.
Ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt anh.
Không mang theo biểu cảm gì, anh dùng tiếng Anh để giải thích thành quả nghiên cứu của mình.
Góc nghiêng khuôn mặt có phần lạnh lùng và nghiêm nghị.
Phong cách trình chiếu trên màn hình PPT vẫn đơn giản như mọi khi, đầy những thuật ngữ và hình ảnh tôi không hiểu nổi.
Tôi đứng ở góc khuất nhất gần cửa, có thể nghe loáng thoáng vài sinh viên ở hàng ghế sau đang bàn luận.
“Đó có phải là Đường Hà không?”
“Đúng rồi! Nói với cậu rồi mà, anh ấy thật sự rất đẹp trai, mà khi đứng trước mặt còn đẹp hơn nữa!”
“Đồ mê trai. Nhưng anh ấy nổi bật nhất không phải là khuôn mặt, mà là học thuật của anh ấy, được không hả?”
“Tốt nghiệp xong trở về nước, chắc chắn lấy được chức phó giáo sư, nếu có thêm thành quả nghiên cứu, thậm chí làm giáo sư cũng không chừng.”
You cannot copy content of this page
Bình luận