Chương 2:
13/01/2025
Chương 3:
13/01/2025
Chương 1:
13/01/2025
Chương 4:
13/01/2025
Chương 5:
13/01/2025
Chương 10:
14/01/2025
Chương 9:
14/01/2025
Chương 8:
14/01/2025
Chương 7:
14/01/2025
Chương 6:
14/01/2025
Chương 11:
15/01/2025
Chương 12:
15/01/2025
Chương 13:
15/01/2025
Chương 14:
15/01/2025
Chương 15:
15/01/2025
Chương 16:
16/01/2025
Chương 20:
16/01/2025
Chương 19:
16/01/2025
Chương 18:
16/01/2025
Chương 17:
16/01/2025
Chương 21:
17/01/2025
Chương 22:
17/01/2025
Chương 23:
17/01/2025
Chương 24:
17/01/2025
Chương 25:
17/01/2025
Chương 26:
18/01/2025
Chương 27:
18/01/2025
Chương 28:
18/01/2025
Chương 29:
18/01/2025
Chương 30:
18/01/2025
Chương 31:
18/01/2025
Thực ra, dáng người của bà đã ngày càng đẫy đà, bụng cũng rất rõ ràng rồi.
Mẹ ngừng lại một lát, nói tiếp:
“Chuyện này con đừng nói với cha ruột của con nhé. Ông ấy không suy nghĩ rõ ràng đâu, đừng để ông ấy quấy rầy cuộc sống bình thường của mẹ.”
Tôi gật đầu, nghĩ một lúc rồi hỏi:
“Vậy có phải vì mẹ nghĩ con sẽ nói với cha nên đến giờ mới nói cho con biết không?”
Mẹ cười gượng gạo:
“Sao lại thế được? Chỉ là trước đây thai chưa ổn định, không tiện nói ra thôi.”
Ngay cả Đường Hà cũng biết chuyện này, vậy mà tôi lại trở thành người bị coi như “người ngoài”.
Tôi không nói gì thêm, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Một tháng trước, tôi từng trằn trọc mất ngủ vì chuyện này.
Không ngờ một tháng sau, tôi đã có thể im lặng chấp nhận mọi thứ.
Bàn ăn rơi vào im lặng, chỉ còn thỉnh thoảng vang lên tiếng bát đũa chạm nhau.
Trong khoảnh khắc ấy, bất chợt tôi nhớ lại, ngày hôm đó khi tôi ngâm mình trong suối nước nóng, trong giấc mơ, tôi đã khóc.
Đường Hà không an ủi tôi, chỉ lặng lẽ lau vết nước mắt dưới mắt tôi.
Đầu ngón tay anh khô ráo, cũng rất ấm áp.
Đường Hà, tại sao em lại nghĩ đến anh?
Và mỗi lần nghĩ đến anh, em đều muốn khóc.
12
Kỳ nghỉ kết thúc rất nhanh, và tôi quay lại trường.
Thầy Hứa và Đường Hà dần dần rút khỏi cuộc sống của tôi.
Trong kỳ thi đầu năm, tôi đạt 112 điểm môn Vật lý, khiến giáo viên chủ nhiệm vô cùng kinh ngạc.
Cô ấy lấy tôi làm ví dụ điển hình để tuyên dương trước lớp.
Nếu là trước đây, tôi sẽ rất hào hứng gửi tin nhắn cho Đường Hà.
Nhưng bây giờ, chiếc điện thoại phát ra ánh sáng yếu ớt trong chăn.
Tôi mở giao diện trò chuyện với Đường Hà, nhưng mãi vẫn không thể gõ được một dòng nào.
“Chú nhỏ!! Cháu thi môn Vật lý được 112 điểm!”
Tôi xóa đi, chỉnh lại.
“Cảm ơn chú nhỏ, môn Vật lý cháu được 112 điểm trong kỳ thi đầu năm, cô giáo chủ nhiệm đã khen cháu.”
Rồi lại xóa.
Nhìn khung trò chuyện trống rỗng, cuối cùng tôi tắt màn hình.
Thái độ của anh đã rất rõ ràng, tôi còn níu kéo làm gì cho thêm khó xử?
Chúng tôi cách nhau tám tuổi, như cách nhau cả một thế hệ.
Đường Hà thông minh, kiêu ngạo, tương lai rộng mở, đúng chuẩn “con cưng của trời”.
Còn tôi, vẫn mặc chiếc đồng phục rộng thùng thình, phải tính toán một bài khó đến mấy trang nháp, và từng bị giáo viên chủ nhiệm mắng vì không buộc tóc ngay sau khi gội đầu.
Khi anh thực sự rời xa tôi, tôi mới nhận ra rằng, khoảng cách mà tôi từng nghĩ chỉ là một chiếc bàn học, thực ra xa hơn tôi tưởng rất nhiều.
Nếu anh không chủ động bước vào thế giới của tôi, thì tôi cũng không thể bước vào thế giới của anh.
Nhận thức này khiến tôi tuyệt vọng.
Tôi không còn mở khung chat với Đường Hà nữa.
Mỗi câu muốn nói với anh, tôi đều viết vào cuốn nhật ký.
“H, hôm nay trời rất đẹp, bầu trời giống như màu chiếc áo khoác xanh hồ của anh.”
“H, kỳ thi tháng này em lọt vào top 50 của khối, chắc chắn không giỏi bằng anh, nhưng em đã tiến gần anh thêm một chút.”
“H, trên đường em gặp một người có góc nghiêng rất giống anh. Nhưng anh vẫn đẹp hơn. Phải rồi, chẳng ai đẹp hơn anh cả.”
H…
Tuyết Tình nghỉ học, bàn sau vốn là của cậu ấy giờ thành chỗ ngồi của bạn cùng bàn mới.
Thấy tôi đang viết gì đó, bạn ấy tò mò ghé lại nhìn lén, khiến tôi phải vội vàng gập cuốn sổ lại.
Cậu ấy huých nhẹ vai tôi, cười đầy ẩn ý:
“Tôi thấy hết rồi nhé. “H”, lãng mạn thật đó! Đó chẳng phải là Hàn Chu sao? Tôi còn tưởng cậu ấy đơn phương cơ, không ngờ cậu cũng có ý với cậu ấy.”
Hàn Chu?
Tôi nhìn về phía sau, liền thấy Hàn Chu đang chăm chú nhìn bóng lưng tôi.
Tôi quay đầu lại, bất ngờ đối diện ánh mắt cậu ấy, khuôn mặt Hàn Chu lập tức đỏ bừng.
Tôi cảm thấy đau đầu, vội phủ nhận:
“Không phải như cậu nghĩ đâu.”
Bạn cùng bàn cười gian xảo:
“Đừng giả vờ nữa. Học kỳ trước cậu hay hỏi tôi bài Vật lý, tôi thấy phiền quá nên đẩy sang cho Hàn Chu. Hai cậu mà thành đôi, tôi cũng coi như nửa bà mối đấy nhé!”
Tôi hồi tưởng một chút, hình như đúng là có chuyện như vậy thật.
Lúc đó, tôi không theo kịp nhịp giảng bài của thầy Vật lý, như con ruồi mất đầu chạy đi hỏi khắp nơi.
Nhưng tôi không chỉ hỏi Hàn Chu mà… tôi hỏi tất cả mọi người.
Khi đang suy nghĩ, bạn cùng bàn ghé sát tai tôi, cười bí hiểm:
“Thế hai cậu tiến triển tới đâu rồi? Hửm? Đỏ mặt làm gì, lớp 12 XXX còn từng ở phòng nhạc với bạn trai làm gì đó, có bị bắt đâu, giờ vẫn yên ổn mà.”
Ban đầu tôi không đỏ mặt, nhưng nghe đến nửa sau câu nói, trong đầu bất giác hiện lên cảnh Đường Hà mặc áo sơ mi.
…Lần này tôi thực sự đỏ mặt.
May mà chuông vào lớp kêu, bạn cùng bàn không tiếp tục trêu chọc tôi nữa.
Học kỳ hai năm lớp 11, thầy cô liên tục nhắc nhở về kỳ thi đại học đang đến gần.
You cannot copy content of this page
Bình luận