Chú Nhỏ Của Tôi

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

“Bạn gái anh vừa mặc chiếc váy này, chúng tôi đã nói rồi, rất hợp! Gọi là gì nhỉ, à, rất “trưởng thành”.”

 

Không nghe thấy Đường Hà đáp lời.

 

Như thể một bí mật lớn vừa bị nói ra, tôi cảm thấy bối rối, vội vã mặc lại chiếc váy.

 

Vén rèm ra ngoài, mặt tôi đỏ bừng:

 

“Chú ấy không phải bạn trai tôi đâu, chú ấy là chú nhỏ của tôi.”

 

Đường Hà im lặng vài giây, sau đó nói:

 

“Đúng vậy, tôi là chú nhỏ của cô ấy.”

 

Nhân viên bán hàng hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã lanh trí chuyển chủ đề, kéo tôi đứng trước gương:

 

“Tôi đã nói rồi, chiếc váy này rất hợp với cô mà, đúng không?”

 

Tôi ngoan ngoãn xoay trái, xoay phải theo hướng dẫn của nhân viên, thử thêm mũ, thay giày da…

 

Rồi cuối cùng, tôi bị đẩy đến trước mặt Đường Hà:

 

“Anh xem, cô ấy mặc hợp lắm đúng không!”

 

Đường Hà đang nghe điện thoại, nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên.

 

Anh thoáng như mất hồn.

 

Đầu dây bên kia nói gì, anh cũng mãi không trả lời.

 

Bị ánh mắt chăm chú của anh nhìn chằm chằm, tôi bắt đầu thấy bồn chồn, do dự gọi:

 

“Chú nhỏ?”

 

Cuối cùng Đường Hà cũng mỉm cười.

 

“Rất đẹp, đã thành cô gái lớn rồi.”

 

Nói xong, anh không nhìn tôi nữa, chỉ đơn giản trả lời vài câu với đầu dây bên kia, sau đó đứng dậy đi thẳng đến quầy thanh toán.

 

Trên đường về, anh im lặng đến lạ thường.

 

Anh vốn không phải người nói nhiều, nhưng kể từ lúc tôi thử váy xong, sự im lặng của anh lại đặc biệt rõ ràng.

 

Rõ ràng trước đó, lúc mua quần áo, anh vẫn rất bình thường…

 

Tôi không nghĩ anh tiếc tiền mua váy, nhưng tôi cũng không biết lý do, lại càng không dám hỏi.

 

Cuối cùng, xe dừng trước khu chung cư nhà tôi. Tôi xuống xe, lễ phép chào tạm biệt:

 

“Chú nhỏút, ngày mai gặp lại.”

 

Anh ngừng lại một chút, chỉ nói:

 

“Lên nhà đi.”

 

Tôi đi thang máy lên tầng, không hiểu sao lại không mở cửa vào nhà ngay, mà đứng bên cửa sổ hành lang nhìn xuống.

 

Tôi thấy xe của Đường Hà vẫn đậu ở dưới, anh dựa vào xe, trong tay kẹp điếu thuốc, ánh đỏ của đầu thuốc lập lòe trong bóng tối.

 

Năm phút, mười phút, anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, không hề thay đổi.

 

Ngoài trời gió rét cắt da, tôi không nhịn được mà nhắn tin cho anh:

 

“Chú nhỏ, chú vẫn chưa đi sao?”

 

Có lẽ tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, anh lấy điện thoại ra nhìn, nhưng rất nhanh lại tắt màn hình.

 

Anh không trả lời tôi, chỉ lặng lẽ lên xe, chiếc xe màu bạc lao đi, biến mất trong bóng đêm mịt mùng.

 

Tôi ngơ ngác nắm lấy thanh chắn cửa sổ, rất lâu sau mới nhận ra lòng bàn tay lạnh buốt.

 

11

 

Ngày hôm sau, cuối cùng tôi cũng nhận được tin nhắn từ Đường Hà.

 

Vừa mở tin nhắn ra, cảm giác như cả trái tim lạnh buốt.

 

Anh viết:

 

“Gần đây chú bận việc, sẽ để bạn chú dạy kèm cho cháu đến khi cháu nhập học.”

 

Ngón tay tôi lơ lửng trên bàn phím rất lâu, cuối cùng mới gõ ra được:

 

“Vâng ạ, thời gian qua làm phiền chú quá. Váy rất đẹp, mẹ bảo cháu cảm ơn chú.”

 

Thực ra, mẹ tôi chẳng hề phát hiện cũng chẳng biết gì cả, nhưng tôi phải nói gì đó để cuộc trò chuyện có thể tiếp tục.

 

Mãi đến mấy tiếng sau, Đường Hà mới trả lời:

 

“Không có gì.”

 

Rõ ràng chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi lại không nhịn được mà đỏ hoe mắt.

 

Chiếc váy ấy, tôi treo vào sâu trong tủ quần áo.

 

Màu bạc xám như làn sương mỏng, mềm mại như nhành liễu bên Tây Hồ vào đầu xuân.

 

Khi thử váy, tôi đã rất thích.

 

Nhưng mỗi lần nhìn thấy nó, tôi chỉ nghĩ đến hình ảnh Đường Hà rời đi không chút do dự, khiến tôi vừa mơ hồ vừa tủi thân.

 

Người bạn của Đường Hà họ Hứa, thông minh không kém gì anh.

 

Chỉ cần vài câu, anh ấy đã giảng giải rõ ràng những kiến thức khó hiểu.

 

Tính cách của thầy Hứa cũng dễ chịu hơn Đường Hà rất nhiều.

 

Mỗi lần tôi làm sai bài, anh ấy chỉ nhẹ nhàng giảng lại lần nữa.

 

Không giống Đường Hà, khi thì nhìn tôi với nụ cười mỉa mai, khi thì chẳng ngại búng vào trán tôi không chút nương tay.

 

Hôm đó, tôi lại làm sai một bài đã được giảng đi giảng lại. Theo phản xạ, tôi rụt người về sau.

 

Thầy Hứa cười:

 

“Em sợ gì chứ? Tôi đâu có đánh em.”

 

Bỗng chốc, tôi như bừng tỉnh, người trước mặt không phải Đường Hà.

 

Nhưng tôi rất nhớ anh.

 

Một lần, nhân lúc thầy Hứa đang vui vẻ, tôi vòng vo hỏi thăm tình hình gần đây của Đường Hà.

 

Thầy suy nghĩ một chút, rồi cười:

 

“Cậu ta đang rảnh rỗi ở nhà. Giáo sư của cậu ấy có một dự án hợp tác tại Trung Quốc, chỉ cần cậu ta qua đó điểm danh rồi quay về. So với chúng tôi, đúng là nhàn rỗi hơn nhiều.”

 

Thật sự là như vậy sao? Nhưng rõ ràng anh ấy nói, khoảng thời gian này anh bận.

 

Nếu anh rảnh, tại sao lại không tiếp tục dạy tôi chứ?

 

Tôi mím môi, cảm giác trong lòng ngổn ngang trăm mối, chẳng để ý, lại viết sai một công thức nữa.

 

Kỳ nghỉ đông sắp kết thúc, thầy Hứa mang đến một bộ đề thi, bảo tôi bấm giờ làm thử.

 

Đề thi tổng điểm 120, cuối cùng tôi được 107 điểm.

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page