Chú ấy hơn tôi 15 tuổi

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Tôi nhắn tin cho mẹ, nói rằng hôm nay sẽ ngủ lại ở ký túc xá của nhà máy.

 

Đây không phải là lần đầu tiên tôi đến nhà Phó Quân Trạch, tôi tự nhiên thay dép, sau đó vào tủ quần áo trong phòng ngủ của anh tìm một chiếc áo để mặc sau khi tắm.

 

Tắm xong, tôi mặc áo của anh.

 

Áo của anh rất rộng, dài qua đùi, vì vậy tôi có thể mặc được chỉ với một chiếc áo.

 

Phó Quân Trạch đang ngồi trên sofa chờ tỉnh rượu sửng sốt khi nhìn thấy tôi.

 

Anh khựng lại một lúc, nhưng mặt không đỏ, rồi vội vàng quay đi, cau mày nói.

 

“Cháu nên mặc quần áo của chính mình chứ!”

 

Tôi đi đến ngồi cạnh anh, nũng nịu nói.

 

“Quần áo của cháu bị ướt hết trong lúc tắm rồi.”

 

Ánh đèn trong phòng khách mờ ảo.

 

Tôi tựa vào Phó Quân Trạch, thấy trái cổ anh trượt lên trượt xuống rõ ràng.

 

Anh khẽ mím môi, bất ngờ đứng dậy.

 

“Chú ra ngoài mua cho cháu một bộ đồ mới.”

 

“Đừng đi!”

 

Tôi nhõng nhẽo, đột nhiên giật lấy cổ tay anh, tiếp tục đứng dậy.

 

“Phó Quân Trạch.”

 

Dưới tác động của rượu, tôi trở nên dạn dĩ hơn, tôi kéo tay anh, dần dần tiến lại gần.

 

“Cháu có đẹp không?”

 

Phó Quân Trạch ngạc nhiên không nói nên lời, sau đó, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt tôi, tỉ mỉ quan sát, cuối cùng thật thà nói.

 

“Đẹp.”

 

Tôi biết mình đẹp, vì thừa hưởng nét đẹp của mẹ, với đôi mắt và lông mày giống hệt mẹ.

 

Từ nhỏ đến lớn, những người gặp tôi đều khen ngợi như vậy.

 

Tôi lại tiến gần hơn, ngón tay vô tình vuốt ve cánh tay anh, khẽ hỏi.

 

“Vậy… cháu có giống mẹ cháu không?”

 

Phó Quân Trạch lập tức đứng hình.

 

Anh không phải là người dễ dãi với mọi phụ nữ, nên đương nhiên hiểu rằng tôi đang cố gắng quyến rũ mình.

 

Sau một lúc, anh đẩy tôi ra, nhíu mày lùi lại.

 

“Thẩm Tri Mộc, cháu có biết mình đang làm gì không?”

 

“Cháu biết!”

 

Dưới tác động của rượu, tôi cảm thấy cơ thể nóng ran, nên ngẩng đầu nhìn anh.

 

“Phó Quân Trạch, em thích anh!”

 

Anh trầm ngâm một lúc lâu, sau đó bỏ đi.

 

“Càn quấy!”

 

Nói xong, anh quay lưng vào phòng.

 

Dũng khí khó khăn lắm tôi mới tích tụ được đã tiêu tan thành mây khói.

 

Càn quấy? Làm sao lại là càn quấy được.

 

Đàn ông chưa vợ, phụ nữ chưa chồng, không phải là chuyện hai bên tình nguyện sao?

 

Tôi buồn bã trở về phòng ngủ phụ của nhà Phó Quân Trạch.

 

Phòng bên cạnh yên tĩnh, không một tiếng động, tôi đợi mãi mà vẫn không thấy Phó Quân Trạch đến.

 

Tôi cố tình để mở cửa phòng, không đắp chăn, co người ngủ.

 

Có lẽ, khi tỉnh dậy, tôi sẽ được Phó Quân Trạch đánh thức.

 

Mở mắt, tôi thấy anh ngồi bên cạnh giường, đôi mày nhíu chặt.

 

“Dậy uống chút thuốc đi, cháu bị sốt rồi.”

 

Sốt á?

 

Hình như không khỏe lắmthật đầu choáng váng và cảm thấy lạnh.

 

Tôi cố tình nói mình không có sức, ôm Phó Quân Trạch để ngồi dậy.

 

Ngoan ngoãn uống thuốc hạ sốt.

 

Sau khi nằm xuống, Phó Quân Trạch đắp chăn cho tôi, lại đưa cho tôi một chiếc nhiệt kế mới.

 

“Đo lại nhiệt độ đi.”

 

Tôi ngoan ngoãn nhận lấy, nhưng cố ý kéo cổ áo xuống trễ một chút trước mặt anh, và đặt nhiệt kế dưới nách.

 

Lúc kéo cổ áo xuống, hơi thở của Phó Quân Trạch rõ ràng gấp gáp hơn, sau đó, anh bất ngờ quay đi.

 

Tôi thật sự bị sốt, 38.6 độ.

 

Bị tôi nhõng nhẽo đòi hỏi, Phó Quân Trạch không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại chăm sóc tôi.

 

Nửa đêm, hơi men vẫn còn, đúng lúc đầu óc mơ màng.

 

Lạnh quá…

 

Do sốt, nên mặc dù đắp chăn nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh và run rẩy, tôi nắm lấy tay anh, mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm.

 

“Lạnh quá…”

 

Tôi nhắm mắt, tay mò mẫm không ngừng, tình cờ nắm lấy cổ áo anh, kéo mạnh.

 

Phó Quân Trạch không kịp chuẩn bị, bị tôi kéo ngã thẳng về phía trước.

 

Tôi mở mắt, khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn vài centimet.

 

Thậm chí tôi còn cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh.

 

Anh rất căng thẳng.

 

Tôi cảm nhận được hơi thở của anh trở nên gấp gáp, tim đập nhanh hơn, nhờ vào hơi men, tôi mạnh mẽ ngẩng đầu lên và hôn lên môi anh…

 

Trong đêm khuya vắng lặng, không gian chỉ có hai người, cảm xúc và hơi men trong không khí dần trở nên nồng nặc, dục cảm vẫn kìm nén bùng phát.

 

Như cỏ khô gặp lửa lớn.

 

Dưới ảnh hưởng của rượu, mọi thứ trở nên tự nhiên.

 

Và sau đó, chúng tôi thực sự đã ngủ cùng nhau.

 

Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi nằm trong vòng tay Phó Quân Trạch đang ngủ say.

 

Tôi nín thở, lặng lẽ nhìn khuôn mặt anh, sợ rằng sẽ đánh thức anh dậy.

 

Thực ra, có lẽ tôi sợ hơn là…

 

Sợ phải đối mặt với hậu quả, đến mức sau này tôi không biết phải làm sao để đối mặt với anh.

 

Anh tỉnh dậy sẽ phản ứng như thế nào nhỉ…

 

Sẽ ngạc nhiên? Sẽ tức giận? Sẽ hối hận?

 

2

 

Tôi thầm nghĩ, bỗng nhiên, mi của Phó Quân Trạch đột nhiên rung động, và sau đó, anh mở mắt.

 

Tôi chợt cảm thấy căng thẳng, muốn giả vờ ngủ nhưng đã quá muộn.

 

Phó Quân Trạch mở mắt, ánh mắt anh hướng về phía tôi.

 

Anh trố mắt không thể nói gì, sau đó đột ngột ngồi dậy, ánh mắt đầy kinh ngạc và một vẻ mặt khó chấp nhận.

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page