Chương 1:
29/05/2025
Chương 2:
29/05/2025
Chương 3:
29/05/2025
Chương 4:
29/05/2025
Chương 5:
29/05/2025
Chương 6:
29/05/2025
Chương 7:
29/05/2025
Chương 8:
29/05/2025
Chương 9:
29/05/2025
Chương 10:
29/05/2025
Chương 11:
29/05/2025
Chương 12:
29/05/2025
Chương 13:
29/05/2025
Chương 14:
29/05/2025
Chương 15:
29/05/2025
Chương 16:
29/05/2025
Chương 17:
29/05/2025
Chương 18:
29/05/2025
Chương 19:
29/05/2025
Chương 20:
29/05/2025
Chương 21:
29/05/2025
Chương 22:
29/05/2025
Chương 23:
29/05/2025
Chương 24:
29/05/2025
Chương 25:
29/05/2025
Chương 26:
29/05/2025
Chương 27:
29/05/2025
Chương 28:
29/05/2025
Là bạn thân từ thuở nhỏ của mẹ tôi, anh ấy hơn tôi 15 tuổi, có thể coi là một ông chú đối với tôi.
Chú ấy khi yêu, luôn muốn chia sẻ… kinh nghiệm, nhưng không phải lúc nào cũng tốt.
Bởi vì… chú ấy yêu tôi mà.
Mẹ tôi là người phụ nữ tin vào tình yêu vô điều kiện, và ở tuổi 22, bà ấy đã lén lút thử chút hương vị “trái cấm”, Phó Quân Trạch kém bà ấy 7 tuổi.
Không biết có phải vì từ nhỏ thiếu thốn tình thương của cha hay không, mà tôi đã âm thầm yêu một người đàn ông hơn mình 15 tuổi từ lâu lắm rồi.
1
Phó Quân Trạch hiện nay 35 tuổi, từng một lòng theo đuổi người mẹ đơn thân của tôi mà không thành, đến nay vẫn độc thân.
Hôm nay, dưới sự ép buộc của gia đình, anh đã đi xem mắt.
Anh nói rằng người phụ nữ rất tốt, dáng vẻ xinh đẹp, cách nói chuyện mới mẻ, gia thế và kinh nghiệm đều không tồi, nhưng anh vẫn không cảm thấy có hứng thú.
Cuối cùng, sau khi xem mắt xong, anh đã nói rõ với người phụ nữ đó rằng họ không thích hợp, và vì lý do này, gia đình anh đã ầm ĩ vô cùng, thậm chí bố anh còn dọa sẽ cắt đứt quan hệ cha con.
Cuối cùng, vào buổi chiều hôm đó, anh đã đến tìm mẹ tôi để uống rượu với tâm trạng u ám, nhưng mẹ vừa mới đi làm ca đêm, chỉ có mình tôi ở nhà.
Phó Quân Trạch nhắc nhở tôi chú ý an toàn, sau đó chuẩn bị ra về, nhưng tôi đã gọi anh ấy lại.
Tôi mím môi, lấy hết can đảm hỏi anh.
“Phó Quân Trạch, để cháu uống với chú nhé.”
Vì đã qua lại từ khi tôi còn nhỏ, nên tôi luôn cố ý gọi trực tiếp tên anh, cũng đã từng bị mẹ mắng vài lần, sau đó gọi gần một năm thì họ cũng quen với điều đó.
Phó Quân Trạch đứng bên cửa sổ, áo sơ mi cài đến nút thứ ba, nhẹ nhàng lộ ra phần xương quai xanh, ánh nắng chiều tà dịu dàng chiếu xuống, phủ lên lông mày và mi mắt anh một lớp ánh sáng màu vàng nhạt.
Người ta nói thời gian không chờ đợi ai, nhưng có vẻ như nó đặc biệt ưu ái Phó Quân Trạch.
Anh bây giờ đã 35 tuổi, có lẽ, mặc áo sơ mi trắng khiến anh trông không có gì khác biệt so với những người ở độ tuổi hai mươi.
Anh cười và hỏi.
“Cháu biết uống rượu à?”
Tôi hất hàm.
“Tất nhiên rồi! Cháu là thần tửu của nhà máy đấy!”
Lúc 20 tuổi, tôi ghét học nên đã bỏ học để vào nhà máy làm việc sau khi tốt nghiệp cấp 3.
Phó Quân Trạch bị tôi chọc cười, anh vẫy vẫy tay.
“Đi thôi, chú Phó mời cháu ăn tối.”
Ban đầu Phó Quân Trạch muốn dẫn tôi đến nhà hàng tây, nhưng tôi từ chối.
Tôi biết anh có tiền, nhưng tôi không muốn tiêu tiền của anh, hơn nữa, tôi không thích môi trường đó.
Nó luôn khiến tôi cảm thấy bị ràng buộc.
Cuối cùng, tôi kéo Phó Quân Trạch đến các quán hàng ven đường, buổi tối cuối mùa hè đầu thu, dĩ nhiên là phải đi nhậu và ăn xiên que.
Tôi và Phó Quân Trạch có thể trò chuyện rất tự nhiên, anh có kiến thức rộng, dù tôi nói về một chút kiến thức văn học hay bàn về món kem nổi tiếng nhất hiện nay, anh đều có thể tham gia vào cuộc trò chuyện, khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.
Thực sự, với một người như Phó Quân Trạch, tôi không biết mẹ mình không thích anh ấy là vì lý do gì.
Tôi đã từng giả vờ vô tư hỏi mẹ, nói rằng Phó Quân Trạch tốt như vậy, tại sao mẹ lại không đồng ý?
Mẹ chỉ cười nhẹ, giải thích chỉ với năm chữ – “Không phù hợp, không thích”.
Điều này quả thật phản ánh đúng tính cách của mẹ, bà là người phụ nữ tự do nhất mà tôi từng gặp.
Ở tuổi hai mươi, bà đã gặp được tình yêu của đời mình, sau đó bất chấp tất cả để theo đuổi.
Có lẽ bà đã chọn nhầm người, gặp phải kẻ xấu, khi biết bà mang thai thì cha đã bỏ trốn, từ đó không còn tin tức, và mẹ đã mạnh mẽ quyết định nuôi tôi một mình.
Hơn nữa, đến nay bà vẫn chưa tìm kiếm một nửa khác.
Với cách sống của mình, bà luôn tỏ ra rất mạnh mẽ, yêu là yêu, sai là sai, sai thì bà sẽ chấp nhận và dám đối mặt.
Cũng chính vì vậy, mọi người đều hiểu rằng bà thực sự không yêu Phó Quân Trạch.
Vì tình yêu đó, bà thà sống độc thân còn hơn là phải cố gắng chấp nhận.
Chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ, ngoại trừ chuyện tôi thích anh ra.
Có lẽ do rượu làm cho Phó Quân Trạch cởi mở hơn so với ngày thường, không còn giữ vẻ điềm đạm, lịch sự nữa.
Anh xốc áo, nói về những chuyện thú vị gần đây xảy ra ở công ty.
Khi nói về những chuyện vui, anh cũng cười sảng khoái.
Như vậy, anh trông có vẻ chân thực hơn so với thường ngày.
Chúng tôi trò chuyện và uống khá nhiều.
Uống xong, cả hai đều say, Phó Quân Trạch đi thanh toán rồi nói sẽ đưa tôi về nhà.
Tôi nhõng nhẽo ôm cánh tay anh.
“Đừng… nếu mẹ biết cháu uống rượu, chắc chắn sẽ mắng cháu mất!”
Cuối cùng, dưới trò làm nũng của tôi, Phó Quân Trạch đưa tôi về nhà mình.
You cannot copy content of this page
Bình luận