Chồng ơi!

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Mọi người lập tức im lặng, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

 

Chú tôi là người rất hiền lành, và đó là lần duy nhất tôi thấy chú nổi giận đến vậy.

 

Sau khi mất cha mẹ, tôi mất rất lâu để chấp nhận sự thật này, suốt một thời gian dài thường xuyên cáu giận với mọi người xung quanh. 

 

Sau một năm nghỉ học, tôi chuyển sang một trường khác.

 

Nhưng họ chưa bao giờ oán trách, luôn đối xử với tôi rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả đối với em họ của tôi.

 

Những năm gần đây, họ lại nuông chiều tôi như một nàng công chúa nhỏ vô tư lự.

 

Sau khi đi làm, tôi thuê nhà ở riêng, mỗi tuần về thăm họ một lần.

 

Nhưng lần này, tôi cảm thấy có chuyện chẳng lành. 

 

Họ luôn nghĩ rằng tôi bận rộn công việc nên không muốn làm phiền, hầu hết chỉ gửi tin nhắn hỏi han, rất ít khi gọi điện trực tiếp, huống chi là yêu cầu tôi về nhà. 

 

Lại còn nghe giọng điệu trong điện thoại, rõ ràng họ đang không vui.

 

Quả nhiên, vừa về đến nhà, tôi đã thấy sắc mặt của họ không tốt chút nào.

 

Tôi chạy tới ôm thím, nũng nịu:

 

“Thím ơi, sao thế? Ai làm thím tức giận, nói cháu nghe, cháu đi đánh họ cho thím!”

 

Không ngờ lần này thím không ăn chiêu đó.

 

“Ngồi thẳng xuống!”

 

Tôi ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.

 

Thím nhìn tôi, có vẻ tức giận:

 

“Thím hỏi cháu, có phải cháu đã nghỉ việc rồi không?”

 

Tim tôi thót lên một cái:

 

“Sao thím biết?”

 

Vì sợ họ lo lắng, tôi luôn giấu chuyện này.

 

“Hôm qua Tiểu Trần đã đến đây.”

 

Tiểu Trần, Trần Trạch Viễn.

 

Tôi lập tức nổi cáu, lại là cái tên đáng ghét đó! 

 

Lúc còn quen nhau, anh ta từng đưa tôi về nhà một lần, và không may lại đúng lúc gặp thím tôi.

 

“Anh ta nói cháu cặp với đại gia nên đòi chia tay, đến cả nhà thuê của cháu cũng không tìm thấy, thế là chạy tới tìm bọn ta.”

 

“Nhưng chúng ta không tin anh ta, chỉ tin cháu thôi. Nói thật cho bọn ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

 

Tôi sơ lược kể qua toàn bộ câu chuyện.

 

Chú nghe xong, tức đến mức đi tới đi lui trong phòng khách: 

 

“Nghỉ là đúng! Chia tay cũng đúng! Công việc như vậy không cần cũng được!”

 

“Nhưng tại sao cháu nghỉ việc mà không nói với bọn ta?” 

 

Thím cau mày, rõ ràng không vui: 

 

“Cái con bé này, nghỉ việc mà còn gửi tiền về nhà! Để ta chuyển lại cho cháu ngay!”

 

Nói xong, thím làm bộ rút điện thoại ra.

 

Tôi vội ngăn lại: 

 

“Ôi dào, dù sao cháu cũng là người đi làm, làm sao mà không có chút tiền tiết kiệm nào được.”

 

“Hai người cứ yên tâm, cháu có tiền, việc dưỡng lão của hai người cứ để cháu lo!”

 

“Chúng ta có lương hưu, không cần cháu lo. Kiều Nhất à, chú thím chỉ mong cháu sống thật tốt.”

 

“Chúng ta không thúc giục cháu kết hôn, nhưng nếu có thể tìm được một người biết quan tâm chăm sóc cháu, chúng ta cũng yên tâm hơn.”

 

Nhìn gương mặt đầy lo lắng của thím, tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định thú nhận một phần sự thật:

 

“Thật ra, cháu đã có bạn trai rồi. Anh ấy đẹp trai hơn Trần Trạch Viễn, cao hơn, giàu hơn, và đối xử với cháu cũng rất tốt.”

 

“Với lại, bây giờ cháu cũng có nguồn thu nhập riêng. Cháu quay video có đến hàng chục vạn người theo dõi, có thể nhận quảng cáo kiếm tiền. Hai người yên tâm nhé.”

 

Nghe tôi nói vậy, họ lập tức hào hứng, làm cách nào cũng đòi tôi đưa bạn trai mới về gặp mặt.

 

Không chịu nổi sự nài nỉ của họ, cuối cùng tôi đành phải đồng ý.

 

16

 

Về đến biệt thự, trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến việc phải làm sao mở miệng nhờ Giang Yến Lâm đi gặp chú thím.

 

Dù sao lần này tôi cũng phải cầu xin anh ấy, nên mấy ngày liền tôi dốc hết sức, nghĩ đủ cách làm đủ loại cơm hộp cho anh.

 

Đãi ngộ của Giang Yến Lâm trong việc ăn uống cũng từ mức “em làm gì anh ăn nấy” lên đến mức “anh muốn ăn gì em làm cái đó”.

 

Tôi luôn tin rằng, người nhận đồ ăn của mình thì sẽ mềm lòng.

 

Thêm vào đó, tôi thực sự nghiện việc đưa cơm cho Giang Yến Lâm, bởi vì số điểm đậu tôi thua hết, anh đều có thể chơi từng ván từng ván thắng lại cho tôi.

 

Có anh, tôi như thể được “buff hack”.

 

Tiền công nấu ăn, Giang Yến Lâm thanh toán cho tôi theo tuần.

 

Trưa hôm đó, như thường lệ, tôi đưa cơm đến công ty anh. 

 

Khi anh lấy điện thoại ra chuẩn bị chuyển khoản, tôi thấy thời cơ đã chín muồi, liền tìm đúng lúc mở lời:

 

“Giang tổng, tuần này anh không cần chuyển tiền cho em đâu, có thể giúp em một việc được không?”

 

“Việc gì?”

 

“Chỉ là… gia đình em muốn gặp anh, anh có thể về nhà cùng em để họ yên tâm không?”

 

Giang Yến Lâm không nói một lời, vẫn chuyển tiền cho tôi như thường lệ.

 

Tôi cảm thấy lòng mình chùng xuống. 

 

Đâu cần từ chối dứt khoát như vậy chứ! Bao nhiêu món ngon tôi làm cho anh đều uổng phí rồi!

 

Đồ đàn ông vô tình vô nghĩa!

 

Tôi âm thầm nguyền rủa anh đến mười tám đời tổ tông trong lòng. Nhưng ngay sau đó, tôi nghe thấy anh từ tốn lên tiếng:

 

“Gặp gia đình em là việc nên làm, không cần lấy việc đó để trừ tiền.”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page