Chồng ơi!

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Thế nhưng bà không nghe, tiếp tục bênh vực tôi:

 

“Ngày ngày chỉ biết kiếm tiền thì được cái gì? Bỏ mặc vợ mới cưới ở nhà là sao chứ, thật chẳng ra làm sao!”

 

“Bỏ đi! Đi với mẹ!”

 

Tôi đầy vẻ khó hiểu:

 

“Đi… đi đâu ạ?”

 

6

 

“Đại sát tứ phương.”

 

Tôi tưởng mẹ anh ấy muốn dẫn tôi thẳng đến công ty của Giang Yến Lâm để hỏi tội, không ngờ nơi để “đại sát tứ phương” lại là trung tâm thương mại.

 

“Mua!”

 

“Hai cha con nhà này giống y hệt nhau, có công việc là quên vợ. Mẹ con mình thay họ tiêu tiền cho đàng hoàng, muốn mua gì cứ mua!”

 

Vừa nói, mẹ Giang đã bảo nhân viên lấy ra những món mới nhất.

 

Đây chính là niềm vui của giới hào môn sao?!

 

Nhưng tôi chần chừ mãi không dám bước vào.

 

Cửa hàng này, tùy tiện một chiếc áo thun thôi cũng phải trên chục nghìn, số tiền trong túi tôi làm sao mà gánh nổi.

 

Thấy tôi không động đậy, mẹ Giang thúc giục:

 

“Mau vào đi, đừng tiết kiệm tiền cho Yến Lâm!”

 

Cô… không phải, mẹ ơi, chúng ta chỉ đang nói thôi, có khả năng nào đó là không phải con tiết kiệm cho con trai mẹ, mà là con không có thẻ của anh ấy không?

 

Tôi viện cớ đi vệ sinh, lén lút gọi điện cho Giang Yến Lâm.

 

“Giang tổng, Giang tổng, cứu mạng!”

 

“Chuyện gì?” 

 

Giọng anh ấy ở đầu dây bên kia hơi trầm.

 

“Mẹ anh dẫn em đi mua sắm rồi.”

 

Tôi sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, nhưng anh ấy chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng:

 

“Ừ.”

 

Ừ? Ừ?!

 

Chỉ một chữ “Ừ” thôi sao?

 

Khi tôi còn đang không biết phải nói tiếp thế nào, Giang Yến Lâm mới chậm rãi lên tiếng:

 

“Em muốn mua gì cứ mua, mua xong gọi anh, anh sẽ đến đón cả hai đi ăn tối.”

 

“À, cái đó… có được báo cáo chi phí không?” 

 

Tôi cẩn thận hỏi, sợ bị từ chối nên vội vàng giải thích thêm: 

 

“Không phải em muốn mua, đây thuộc phạm vi công việc, anh hiểu chứ?”

 

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười:

 

“Báo, báo hết cho em.”

 

Tôi thở phào một hơi. Không phải tiêu tiền của tôi, thế thì yên tâm rồi.

 

Sau khi cúp máy, Giang Yến Lâm chuyển khoản thẳng cho tôi năm trăm nghìn.

 

Nhìn thấy con số đó, tay tôi run lên, suýt nữa làm rơi điện thoại.

 

“Không đủ thì nói với anh, giờ anh đi họp.”

 

“Đủ rồi, đủ rồi.”

 

Hóa ra, với người giàu, chuyển năm trăm nghìn chẳng khác gì chuyển năm trăm tệ cả.

 

Haiz! Trong lòng bỗng dưng dâng lên một nỗi hận người giàu khó tả.

 

7

 

Mẹ Giang mua sắm cả buổi mà vẫn vô cùng hào hứng. 

 

Có lẽ thế giới của người giàu chính là đơn giản và không màu mè như vậy.

 

Cầm trên tay khoản tiền khổng lồ Giang Yến Lâm chuyển qua, tôi cảm thấy hơi áy náy, nên khi mua quần áo cho mình, tôi tiện thể chọn vài chiếc áo sơ mi cho anh ấy.

 

Ngay khi tôi nghĩ rằng chuyến mua sắm này đã kết thúc, mẹ Giang bất ngờ rẽ vào một cửa hàng đồ lót nam.

 

Đứng ở cửa hàng, tôi do dự không bước vào, bà ấy gọi tôi lại:

 

“Con cũng vào đây chọn cho Yến Lâm hai cái đi.”

 

Tôi: “???”

 

“Không cần đâu ạ.”

 

Tôi lúng túng, gương mặt hiện rõ sự khó xử:

 

“Chúng con… không thân thiết đến mức đó.”

 

“Bọn con là vợ chồng, cần gì phải ngại chứ.” 

 

Mẹ Giang đi tới bên tôi, giọng nói đầy ý tứ sâu xa:

 

“Chúng ta mỗi người chọn một phần, mẹ sẽ không nhìn con đâu, cứ yên tâm mà chọn.”

 

Nói rồi bà ấy đẩy tôi vào trong.

 

Cứu tôi với!

 

Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.

 

Đừng nói đến việc chúng tôi chỉ là mối quan hệ giao dịch tiền bạc thuần khiết, hoàn toàn không đủ thân thiết để chọn đồ lót cho nhau, quan trọng hơn là… tôi cũng không biết…

 

Giang Yến Lâm mặc size nào!

 

Chẳng lẽ bây giờ tôi lại nhắn tin hỏi anh ấy sao?

 

Điên à!

 

Nhưng mẹ Giang đứng bên cạnh, với thái độ kiên quyết rằng nếu tôi không chọn thì bà sẽ không buông tha.

 

Không còn cách nào khác, tôi đành phải làm ra vẻ nghiêm túc, gồng mình lựa chọn.

 

Thôi kệ đi, mua đại một cái, mang về giấu đi, không để Giang Yến Lâm nhìn thấy là được.

 

Nhân lúc mẹ Giang không chú ý đến tôi, tôi tùy tiện cầm hai hộp từ kệ hàng, nhanh chóng ném lên quầy thu ngân:

 

“Tính tiền, nhanh!”

 

8

 

Ra khỏi trung tâm thương mại, đã là sáu giờ tối.

 

Mẹ Giang đưa tôi đến dưới tòa nhà công ty của Giang Yến Lâm, bỏ lại một câu “mẹ không làm phiền thế giới riêng của hai đứa nữa” rồi rời đi.

 

Tôi xách theo một đống túi lớn nhỏ, đứng ở sảnh công ty, tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.

 

Vì bà ấy rất chu đáo, sắp xếp người đến đón tôi lên gặp Giang Yến Lâm.

 

Người đến đón tôi còn chưa thấy, thì đã gặp một vị khách không mời mà đến.

 

“Kiều Nhất.”

 

Giọng nói quen thuộc này.

 

Tôi quay đầu lại nhìn, ồ, quả nhiên là bạn trai cũ của tôi – Trần Trạch Viễn.

 

Đúng là thứ xui xẻo.

 

Tôi và anh ta từng có mối tình công sở. 

 

Sếp cũ của tôi không đàng hoàng, luôn tìm cách lợi dụng chức quyền để sờ mó tôi.

 

Khi tôi kể chuyện đó với anh ta, phản ứng đầu tiên của anh ta là bảo tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nuốt cục tức này vào trong.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page