“Thôi nào, đừng giận nữa được không?”
Anh quay mặt đi, không thèm để ý tới tôi.
“Nếu anh còn giận, thì em sẽ giận lại đấy.”
Đàn ông, đúng là phiền phức thật.
Nếu không phải vì anh là cậu bé mũm mĩm ngày xưa, tôi đã chẳng buồn hạ giọng dỗ dành thế này.
“Diệp Kiều Nhất, không phải như thế.”
Cuối cùng Giang Yến Lâm cũng không chịu nổi, giọng điệu đầy ấm ức:
“Em không thể dỗ anh tử tế hơn được à?”
“Ồ, giờ thì chịu nói chuyện rồi hả?”
Tôi nắm bắt thời cơ, tiếp tục:
“Em đâu có cố tình quên. Anh nhớ thì sao không nhắc em? Để em cứ ngốc nghếch bị anh giấu diếm, thế mà em còn chưa tính toán với anh đâu.”
“Hiểu lầm anh thích đàn ông là lỗi của em, nhưng mà ai bảo anh ngủ chung giường với em mà không có chút phản ứng gì, còn nằm xa em như vậy. Không phải khiến em nghi ngờ sao?”
“Nếu anh nói thẳng là anh thích em, chúng ta đã sớm có thể hôn hôn, ôm ôm, nâng cao cao rồi.”
“Đằng này lại bày ra cái hợp đồng hôn nhân, bảo là sau kết hôn không can thiệp nhau, chỉ để đối phó với phụ huynh.”
“Thế thì em chẳng còn cách nào ngoài làm mọi chuyện theo công việc thôi.”
Tôi đẩy trách nhiệm sang anh, giọng điệu đầy oan ức.
Nếu anh nói sớm hơn, tôi đã chẳng phải ngày ngày lo lắng không biết tiền dưỡng lão của mình có còn an toàn hay không.
Giang Yến Lâm từ tốn giải thích:
“Chỉ là sợ em nghĩ anh có ý đồ gì không đúng, nên mới tìm một cái cớ thôi.”
“Anh đẹp trai như vậy, lại giàu có thế, làm sao em có thể không thích anh được, đúng không?”
“Cua khó bóc thế mà anh còn bóc cả một bát to cho em, anh đối xử tốt với em như vậy, về sau em chỉ có thể ngày càng thích anh hơn thôi!”
“Với lại, anh thử nghĩ xem, thời gian qua em đối với anh có tệ chút nào không? Em tự tay làm cơm hộp cho anh, còn đích thân mang đến và đút cho anh ăn.”
“Anh nhìn đi, em còn dỗ dành anh nữa. Nhà người ta thì chồng dỗ vợ, còn nhà mình thì ngược lại đây này.”
Cả đời này những gì em học được về mấy chiêu trò thao túng tâm lý em đều dùng hết cả rồi.
Nếu vẫn không được thì em chịu thua luôn.
“Khụ khụ, nói nhiều như vậy, miệng em hơi khát rồi.”
Giang Yến Lâm kéo chăn, xuống giường:
“Anh đi lấy nước cho em.”
Rất tốt.
Đã nắm được thế chủ động.
Giữ được tiền dưỡng lão rồi.
24
Đợi đến khi Giang Yến Lâm mang nước về, cơn giận của anh đã tiêu tan.
Một ly nước ấm đi vào bụng, đến lượt tôi chất vấn:
“Tại sao lại lừa em là dì vứt bộ chăn ga gối đi hả! Rõ ràng là anh – cái tên trai tâm cơ này xúi dì mang đi!”
“Có phải anh đã có ý đồ không tốt với em từ lâu rồi đúng không!”
“Vậy nên.”
Bị tôi vạch trần sự thật, Giang Yến Lâm không có chút lúng túng nào:
“Giang phu nhân, em có đồng ý không?”
Tôi nằm trong lòng Giang Yến Lâm, mãi vẫn không ngủ được:
“Vậy… anh nhận ra em từ khi nào?”
Anh vuốt nhẹ tóc em, đáp:
“Từ lần đầu gặp mặt anh đã nhận ra rồi. Em lớn lên vẫn rất giống hồi nhỏ.”
“Em cứ tưởng anh không gần gũi phụ nữ là do trong lòng anh giấu một bóng hình trắng ngần nào đó.”
“Không có.”
Anh đặt một nụ hôn lên trán tôi:
“Chỉ có em, từ trước đến giờ chỉ có em.”
Thì ra.
Vẫn luôn là tôi.
(Kết thúc truyện chính)
Ngoại truyện
Tâm sự yêu đương trên trang cá nhân của Giang Yến Lâm
(Chế độ riêng tư, chỉ mình tôi xem)
1
Không ngờ có ngày lại gặp lại cô ấy.
Vẫn những đường nét khuôn mặt giống hệt hồi nhỏ.
Cô ấy đến công ty tôi cùng cấp trên để bàn chuyện hợp tác, tôi mượn cớ công việc để tiếp cận cô ấy.
Nhưng hình như cô ấy không nhận ra tôi.
2
Để có cơ hội gặp cô ấy thường xuyên hơn, tôi đã hợp tác với công ty mà cô ấy làm việc.
Công ty nhỏ, cũ kỹ, lụp xụp.
Nhưng cô ấy thật sự không nhớ ra tôi, tức quá!
3
Làm sao mới có thể danh chính ngôn thuận để cô ấy đến bên cạnh tôi làm việc đây? Phiền ch*ết mất.
4
Cô ấy đăng lên mạng xã hội rằng không muốn cố gắng nữa.
Cơ hội của tôi đến rồi!
Ngoài tiền ra thì tôi chẳng có gì cả.
5
Hihi, cô ấy đồng ý đăng ký kết hôn với tôi rồi!
Cô ấy gọi tôi là chồng rồi!
Sắp có vợ thật rồi!
6
Giấy chứng nhận kết hôn còn chưa kịp ấm tay, đã phải đi công tác đột xuất.
Nuôi cả đám nhân viên này làm gì không biết.
Tôi còn chưa được ôm vợ nữa!
7
Nhớ vợ quá.
Đi công tác ba ngày rồi mà cô ấy không nhắn cho tôi lấy một tin nhắn.
8
Cuối cùng công tác cũng xong!
Tôi sắp được về gặp vợ rồi!
9
Vợ đăng bài rồi, nói rằng ai có não yêu đương thì phải đi đào rau dại suốt mười tám năm.
Chẳng lẽ cô ấy phát hiện tôi là “não yêu đương” rồi?
Tôi giàu thế này, làm gì có chuyện đi đào rau dại chứ.
Thôi kệ, không về nữa.
Vợ tôi thích tiền, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền cho cô ấy tiêu vậy.
10
Vợ tiêu tiền của tôi rồi, vui quá!
11
Vợ mua đồ cho tôi rồi. Mắt thẩm mỹ của cô ấy thật sự rất tốt.
Chỉ là mua sai size quần lót thôi.
12
Lần đầu tiên sống chung với vợ, làm sao để cô ấy không thấy khó chịu đây? Lo quá.
13
Không muốn ngủ riêng với vợ, nhưng cũng không dám lại gần cô ấy.
Nằm ngủ sát mép giường mệt ghê.
14
Vợ nấu cơm cho tôi rồi.
Hihi, ngon quá trời luôn!
15
Giúp vợ chơi Đấu Địa Chủ, cô ấy ôm tôi rồi!!!
Từ giờ tôi phải giúp cô ấy thắng đậu mỗi ngày mới được.
16
Vợ dẫn tôi về nhà ra mắt bố mẹ rồi.
Cách mạng sắp thành công rồi!
17
Lần đầu tiên vợ gọi tôi là “chồng” trước mặt người khác.
Hihi.
Còn anh người yêu cũ và sếp cũ của cô ấy, xử lý xong xuôi rồi.
18
Vợ lại còn nghĩ tôi thích đàn ông!
Cô ấy vẫn không nhớ ra tôi!
Càng tức hơn!
Nhưng mà môi của cô ấy mềm thật. Muốn hôn quá.
19
Tôi đã bóc cả một bát to đầy thịt cua cho cô ấy rồi.
Vậy mà cô ấy vẫn chưa qua dỗ tôi.
Tức.
20
Vợ tôi quả nhiên là người vợ tốt nhất trên đời!
Tôi yêu Hứa Kiều Nhất.
(Hết)
You cannot copy content of this page
Bình luận