Danh sách chương

Chim Yến Trong Lồng

Chương 3 : Bị kẻ xấu cho ngửi thuốc mê

Tiểu cô nương vô cùng sợ hãi, tất cả mọi người đều ở bãi săn xem thi đâú, ngay cả tỳ nữ cũng bị chính mình đuổi đi rồi.

Ý thức được tình cảnh nguy hiểm, ngữ khí nàng hoà hoãn nói: “Phiền toái ngươi tránh ra, ta còn phải đi về xem tỷ thí”

Lương Thác vẫn không cho như cũ, ngược lại hắn nói lải nhải rất nhiều.

Triệu Yên Yên bị người này nói đến choáng váng đầu óc.

“Hình như sắc mặt Yên muội muội không tốt, hay là ta đỡ muội muội ngồi xuống” Nam nhân duỗi tay ôm nàng vào trong lòng, nàng thế nhưng không hề có chút lực chống cự, cứ như vậy mà bị hắn đỡ trở về trường kỷ, nằm xuống trước mặt hắn.

Hắn ngồi ở một bên, duỗi tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nói: “Yên muội muội, nàng có phải hít thở không thông đúng không? Để ta giúp nàng cởi bỏ yếm nhỏ”

Triệu Yên Yên vừa nghe được liền trừng lớn mắt, nhưng điều hoảng sợ nhất chính là, một chút sức lực trên người nàng cũng không có. Là do mùi hương lúc nãy của hắn, mùi này có vấn đề.

Thiếu nữ nháy mắt đỏ bừng mặt, trong lúc hít thở dồn dập, thì hai nhũ thịt cũng run rấy đến lợi hại hơn.

Cứ như thế, hắn cởi bỏ cúc áo ngoài, áo trong, áo lót… chẳng mấy chốc hắn đã hoàn toàn giải phóng đôi nhũ thịt nặng trịch.

Hai bầu ngực bự trắng nõn mê người vì nàng hít thở mà run rẩy ở không trung, nàng sợ đến mức rơi lệ, nhưng ngay cả sức lực nhấc tay lên cũng không có.

Lương Thác ôn nhu mà lau đi nước mắt của thiếu nữ, ôn nhu dỗ dành nói: “Ngoan nha, lòng ta thích Yên muội muội đã lâu. Chỉ là ngươi được nhiều người yêu thích như vậy, thực giả quá nhiều, cho nên tả đành phải dùng phương thức này khóá chặt nàng, chờ nàng qua cửa trở thành thê tử của ta, ta thể sẽ trân trọng nàng cả đời “.

Triệu Yên Yên dùng hết toàn lực lắc lắc đầu từ chối, khẽ nấc nói: “Không cần…”

Nhưng mọi chuyện xảy ra lại không do nàng quyết định.

Hai nhũ phong băng thanh ngọc khiết của nàng bị nam nhân chộp trong tay xoa bóp, núm nhỏ bị chà đạp trong lòng bàn tay nam nhân, thịt nhũ bị xoa nắn thành các loại hình dạng, hắn cố ý hung ác nắm lấy ở trước mắt nàng, làm nàng trọn mắt thấy rõ ràng hình ảnh vú mình bị nam nhân chơi như thế nào, làm nàng phải chấp nhận thân mình mình đang bị người làm bẩn

“Không cần…” Nàng cảm thấy hai ngực trướng đau, chỉ chốc lát sau thịt nhũ trắng nõn đã bị trầy xước đến ửng hồng.
Nếu là nữ nhân khác, có lẽ hiện tại đã xấu hổ, giận dữ mà cắn lưỡi tự sát.

Những nàng ở am Thủy Nguyệt chịu đựng gian khổ ba năm như vậy, trăm cay ngàn đắng mới trở lại nhân gian màu sắc, nàng không muốn chết, nàng phải sống thật tốt, hu hu, ai tới cứu nàng đi.

Thiếu nữ vô lực mà nằm ở trên trường kỷ, hai nhũ phong bị người chơi đến đa dạng chồng chất.
Ngay lúc, Lương Thác Muốn cúi đầy ngậm quả anh đào, thì cửa phòng đột nhiên bị người đá mạnh văng ra.

Là một chân Lưu Thông đá văng cửa phòng ra, tủy tùng Đông Cung đã vâng mệnh đứng cách xa hai mét căn phòng.

Thái tử ngày thường ít khi nói cười, nhưng rất có uy quyền.

Lúc này gương mặt tuấn tú tức giận tái đi, lệ khí ngập trời, khiến Lương Thác sợ tới mức lập tức quỷ gối, dập đầy nói: “Vi thần tham kiến thái tử điện hạ”.

“Cút đi” Lưu Thông chán ghét nói. Phảng phất như trong phòng có bãi bùn lầy đang phát mùi tanh tưởi.

“Vâng…vâng” Lương Thác té ngã lộn nhào, hoảng hốt bỏ chạy.

Các cung nhân trong nhà lại lần nữa khép cửa.

Lưu Thông đến gần vài bước, sắc mặt ngưng trọng, tuấn mi nhãn lại, nhìn thiếu nữ phanh ngưc lộ vú đang nằm ở trên giường, mặt nàng đỏ bừng, con mắt sáng rơi lệ, thật sự rất đáng thương.
Thiếu nữ hiển nhiên không còn lực nhúc nhích, để mặc ánh mắt sắc bén của hắn dời đến chỗ hai vú bị người véo đỏ chét.

“Đừng nhìn” Nàng có sức lên giọng nói.

Hắn nhìn nàng cười lạnh nói: “Một đôi ngực ti tiện mà thôi, thật làm ô uế mắt bồn cung”

Triệu Yên Yên xấu hổ, giận dữ đến vô cùng, nàng tức giận đến khóc run rẩy, làm cho hai bầu ngực to run đến lợi hại hơn, núm vú như hai viên ngọc hồng đỏ au đứng thăng, lay động sinh tình trong không trung, vô hình dụ dỗ người mau tiến lên nếm thử.

Triệu Yên Yên không thể động đậy, chỉ có thể cầu xin nam tử trước mắt giúp đỡ, nàng nhỏ giọng nói: “Giúp… giúp ta” Lưu Thông đi đến bàn trang điểm trong phòng, sau khi câm lấy cái khăn ướt nhẹp dự phòng trở về, hắn ngồi ở mép giường, đôi mắt vô tình lãnh khốc nhìn thắng nàng, bàn tay to cầm khăn lau hai nhũ phong của nàng.

Hai vú nàng vừa rồi đã bị người khác hung hăng xoa bóp, chính nàng cũng cảm thấy dơ, cho nên cũng không phản đối hắn, ngoan ngoãn nằm yên chịu đựng hắn lau.

Dù sao tay hắn cũng cách một lớp khăn, cũng không có trực tiếp chạm vào nàng. Huống hồ, Triệu Yên Yên cảm thấy Lưu Thông cũng không có hứng thú với nàng, nhưng lại không thể ngờ được, sau khi đôi vú đẹp bị nam nhân lai đi lau lại nhiều lần, hắn nhìn hai vú khổng lồ ửng đỏ, khoé miệng giơ lên ý cười, hắn tàn ác mà cong ngón trỏ lên, hung hăng bắn mạnh vào đầu vú nàng khiến nó bật ra.

“Ngô..” Thanh âm Triệu Yên Yên ăn đau rên ri, núm vú bị bắn không ngừng run run, nhìn da m tiện đến cực điểm.

“Quả nhiên là đôi vu” tiện” Hắn cười lạnh, bắn thật mạnh vào cái núm vú còn lại, thấy hai núm vú nhỏ đồng thời lay động, sóng nhũ dập dềnh thấp thỏm, khiến trong lòng nam nhân càng chán ghét nữ nhi Triệu gia.

Triệu Yên Yên ấm ức rơi lệ, cũng may nam nhân không tiếp tục tra tấn nàng, ngược lại giúp nàng mặc xiêm y vào.

Quần áo nàng có mùi hoa lan, mùi hương thơm ngọt trộn lẫn vào hơi thở nam nhân, làm trong lòng Lưu Thông cảm thấy khô khốc không thể giải thích được.

Gương mặt anh tuấn của thái tử hơi căng thẳng, đỡ nàng ngồi dậy, Triệu Yên Yên không thể không dựa vào trong lòng ngực hắn.

Nam nhân lấy viên thuốc mà tùy tùng mang theo, đút nàng ăn xong rồi uống chút nước . Đó là thần dược có thể giải bách độc, nhưng lại dùng để giải loại mê dược mèo ba chân này, quả thật là hoang phí.

Triệu Yên Yên ngoan ngoãn uống thuốc xong, chỉ chốc lát sau cả người liền cảm thấy có sức lực.

Nàng vội vàng đứng dậy thoát khỏi lòng ngực nam nhân, ngồi ở một bên khác của trường kỷ, tự mình sửa sang lại quần áo.

Lưu Thông lạnh lùng nhìn nàng, ôn nhu nhuyễn ngọc trước ngực đột nhiên biến mất, hắn liền cảm thấy kỳ lạ trong giây lát.

“Cảm tạ Thái tử điện hạ đã ra tay cứu giúp” Tiểu cô nương rơi nước mắt nói.

Khuynh thành tuyệt diễm rơi lệ, mắt đẹp rưng rưng, làm cho mọi anh hùng trong thiên hạ phải khom lưng, nhưng đáng tiếc người đó không phải là hắn, biểu tình thờ ơ: “Tiện tay”

Triệu Yên Yên mãi đắn đo một chuyện, nhịn không được liền hỏi: “Nếu điện hạ đã có giải được, vì sao không đút cho ta trước, ta có thể tự mình rửa sạch”

Gương mặt lạnh lùng của nam nhân hiện lên ý cười, ác liệt mà nghiền ngẫm nói: “Sao, ngươi thất vọng vì đôi vu” ti tiện không được sủng ái?”

Sắc mặt tiểu cô nương lúc trắng lúc đỏ, rõ ràng là hắn bắt nạt nàng. Sao lại nói nàng muốn mượn chuyện này để cầu sủng.

Tức giận, nhưng tức thế nào cũng không dám nói gì, nàng uất ức mà cắn chặt môi dưới.

Thế nhưng nàng không biết bộ dáng nàng hiện tại có bao nhiêu mê người.

Lưu Thông Muốn chặt hai tay của Lương Thác, nhưng nháy mắt lại cảm thấy, đều là do nàng quá trêu hoa ghẹo nguyệt, mỹ lệ tức là một cái tội.

Dẫu sao cũng là nữ nhi của Triệu gia, mọi việc trên giường đều thuận lợi.

Nhớ tới xuất thân của nàng, hắn không kiềm được chán ghét trong lòng, Thái tử đứng dậy sửa sang lại vạt áo, lạnh lùng nói:
“Trở về bên người biểu ca của ngươi đi, về sau không có chuyện gì thì đừng có ló đầu ra cửa, không phải lúc nào cũng có người tới cứu ngươi”

“Vâng” Triệu Yên Yên lau lau nước mắt, nàng đứng dậy đi trước một bước, rời khỏi phòng nghỉ.

Lưu Thông nhìn bóng dáng nàng rời đi, đứng ở trong phòng tràn ngập mùi hương lan nồng nàn, quần áo toa hương thơm ngát, hai vú càng là mùi hương trời sinh tự nhiên phát tán, trong nhà đều là mùi hương lan xen lẫn mùi nhũ thịt ngọt ngào.
Trong lúc nhất thời, khiến hắn thế nhưng không muốn rời đi.

Hết Chương 3 : Bị kẻ xấu cho ngửi thuốc mê.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page