Triệu Yên Yên rốt cuộc đã rời khỏi am Nguyệt Thủy, nơi nàng tu hành khổ sở ba năm.
Ba năm trước đây, khi nàng mười ba tuổi, theo cha mẹ đi đến một ngôi chùa cổ để dâng hương, nàng gặp được một vị cao tăng ngao du trở về.
Vị cao tăng kia, mi râu thật dài đã bạc trắng, buông thõng xuống phía dưới làm Triệu Yên Yên hoài nghi hắn mở mắt có thể nhìn thấy rõ ràng mọi vật hay không?
Hắn thế nhưng vừa thấy nàng, liền nói, nữ thí chủ tình duyên nghiệt nặng, chỉ có chuyên tâm tu hành, mới có thể tránh khỏi kiếp nạn hồng trần.
Lời này vừa thối ra, phụ quân nàng, Uy Viễn Hầu quyền cao chức trọng liền đưa nàng đi đến am Thủy Nguyệt suốt đêm, ra lệnh nàng phải làm ni cô khô tu.
Ba năm trôi qua có bao nhiêu cơ cực, bao nhiêu vất vả, nàng không còn muốn nhớ lại nữa.
May thay nàng không ngừng kiên trì viết thư cho biểu ca và mẫu thân nàng, cầu xin bọn họ thuyết phục phụ thân hồi tâm chuyển ý. Rốt cuộc sau khi nàng cập kê, biểu ca hứa hẹn cưới nàng yêu nàng, phụ thân mới miễn cưỡng đồng ý đón nàng về
Ba năm xa cách, Triệu Yên Yên trở lại phủ đệ Hầu phủ Uy Viễn hiến hách, Uy Viễn Hầu Triệu Lệ cùng phu nhân Phùng thị đã chờ đợi ở phòng khách rất lâu, rốt cuộc cũng nghe được thanh âm m báo ở bên ngoài: “Đại tiếu thư hồi phủ!”
Hai người bọn họ liền kích động mà đứng lên muốn đi nghênh đón.
Nghĩ tới cảnh nữ nhi mình chịu khổ ba năm, nhất định là phờ phạc tiều tụy, làm người đau lòng. Năm đó, nàng vẫn là nha đầu vừa mới cao lớn… hiện giờ.
Triệu Yên Yên nhấc tà váy lên bước vào phòng khách, phụ mẫu đều đồng thời kinh ngạc, đặc biệt là Triệu Lợi.
Bộ đáng thiếu nữ trẻ tuổi của nữ nhi hắn quá giống muội muội Triệu Huề. Không! Nàng sáng rọi động lòng người, muôn vàn tươi đẹp hơn muội muội khi còn trẻ.
Chỉ thấy nàng chậm rãi đi đến, uyển chuyển lắc lư, mỗi bước đi đều như nở ra hoa sen… Trong nháy mắt, không thể phân biệt được đó là người hay là yêu.
“Cha, nương!!!” Triệu Yên Yên nhào vào trong lòng ngực mẫu thân khóc nức nở, chỉ chốc lát sau mí mắt đã đỏ hoe, tràn đầy mị hoặc.
“Yên Yên, nữ nhi của ta” Phùng thị trấn an vỗ vỗ phía sau lưng nàng, sắc mặt lo sợ. Hiện giờ xem ra, bà càng tin vào lời “Tình nghiệt sâu nặng ” của cao tăng, nữ nhi trưởng thành như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho nam nhân nhớ thương. Cũng may, Hoàng quý phi đã thoa thuận cùng phu quân, đề Yên Yên làm chính thê của Khải Ca nhi.
Cũng may, Hoàng Triệu Yên Yên khóc một hồi, Triệu Lợi ôn nhu nói: “Ngươi trở về phòng nghi ngơi đi, ngày mai còn tiến cung vấn an cô mẫu”
“Vâng cha” Thiếu nữ ngoan ngoãn nghe lời.
Triệu Yên Yên hiểu rõ, lần này có thể trở về, là bởi vì biểu ca Lưu Khải đã đồng ý cưới nàng.
Ngày tiến cung tiếp theo, nàng đã dành hơn một giờ để huân hương trang điểm, ăn mặc cực kỳ xinh đẹp.
*Huân hương: xịt nước hoa.
Nữ nhân sinh ra đã xinh đẹp như vậy, cho dù chỉ trang điểm một chút, nam nhân nào nhìn thấy có thể không động lòng được.
Sau khi vào hoàng cung, nhuyễn kiệu do Hoàng quý phi an bài đã chờ sẵn từ lâu để đón nàng đi đến cung Hoa Dung.
Nàng ngồi trong nhuyễn kiệu, chưa từng vén rèm lên, miễn cho nhìn thấy người mà nàng không muốn thấy.
Nhưng có người lại cố tình tìm tới cửa.
Nhuyễn kiệu dừng lại, cung nữ vén rèm lên, nói: “Thái tử điện hạ đang đi qua đây, thỉnh cô nương xuống kiệu né tránh”
Khoé miệng Triệu Yên Yên giật giật, được cung nữ đỡ xuống kiệu thối lui đến một bên đường, nàng xách làn váy lên quỳ xuống.
Cử chỉ ưu nhã đoan chính, cả người tản ra quyến rũ dụ người.
Lưu Thông một thân một mình cưỡi ngựa cao chạy tới, Triệu Yên Yên cùng vài cung nhân đồng loạt hô: “Thái tử điện hạ vạn phúc”.
Nam nhân trời sinh tướng mạo rồng phượng, là lang quân tuấn mỹ hiếm có thế gian, đáng tiếc mặt mày lại lãnh khốc vô tình, còn có một loại thần thái vô cùng uy nghiêm, khiến cho người ta rùng mình, không rét mà run.
Hắn không lên tiếng, các nàng chi có thể tiếp tục quỳ.
Hắn cưỡi ngựa đi đến trước mặt Triệu Yên Yên, nhìn thiếu nữ trưởng thành nổi danh khuynh quốc, ngữ khí vẫn lạnh lùng trào phúng như mọi khi, nói: “Ba năm không gặp, ngươi thật là càng lớn càng xấu”.
Tiểu cô nương tức giận đỏ mắt, nhưng giận cỡ nào cũng không dám nói gì.
Lưu Thông thật sự không thích nhìn gương mặt này, quá giống yêu phi trong cung kia, làm cho người vừa nhìn thấy liền tức giận bốc khói.
Ba năm không gặp, sao bộ ngực nàng lại lớn thành bộ dáng kia? Thật là bắt chước cô mẫu nàng, lấy sắc phục vụ
Triệu Yên Yên thở dài, cảm thấy bản thân mình thật xui xẻo, nàng vừa tiến cung liền va phải cái tên phiền phức này! Ai da, thật tức giận!
Nàng không kiểm soát được sắc mặt chính mình, đôi mày đen đẹp nhíu lại, môi hồng mím chặt, nếu không phải do quân uy chèn ép, nàng nhất định sẽ xoay người rời đi.
Lưu Thông nhìn vẻ mặt phẫn nộ của nàng, cười thâm thúy nói: “Cũng chỉ có người tầm thường như Lưu Khải mới có thể xem trọng ngươi”. Đương nhiên, Thái Tử cũng biết chuyện biểu huynh muội bọn họ muốn đính hôn.
Lưu Khải không phải là nhi tử phụ hoàng, đáy lòng Lưu Thông cũng không thừa nhận người đệ đệ rẻ tiền này.
Nhắc đến cũng buồn cười.
Đế hậu năm đó yêu nhau sâu đậm, hoàng để vì tiên hoàng hậu mà chỉ độc sủng một người, trục xuất cả hậu cung.
Mười năm hôn nhân chung sống, hai người ân ái ngọt ngào.
Nhưng mà ai lại ngờ đến, hoàng đế cải trang đi đến huyện Nhữ Dương tuần tra cuộc sống người dân, khi hồi cung thế nhưng mang theo một nữ nhân về, trực tiếp phong nàng làm quý phi.
Triệu Huề khi đó đã xuất giá làm phu nhân của người ta, là thê tử của huyện chúa Nhữ Dương, vì khi dâng đồ ăn cho hoàng đế, thế nhưng bị thiên tử liếc mắt một cái nhìn trúng, hơn nữa hoàng để như mất trí, màn đêm buông xuống ở phủ đệ thần tử, hắn cưỡng ép thê tử dưới trướng của mình, càng bá đạo hơn là mang người hồi cung.
Nhi tử của Triệu Huề cùng huyện chúa được hoàng đế nhận làm hoàng tử, sửa thành họ Lưu thị.
Đệ đệ Triệu Huề vốn là người thu tiền các gian hàng ở địa phương, sau khi vào kinh thì được ban phong làm Uy Viễn Hầu.
Một loạt an bài sắp xếp này của hoàng đế, làm người không thể hình dung nổi.
Điều càng làm trái tim hoàng hậu băng giá thêm là tâm của quân vương kia, từ đây chỉ đặt trên người Triệu Huề.
Mười năm trước kia, hắn chuyên sủng hoàng hậu như thế nào, thì sau khi Triệu Huề tiền cung, hắn càng thêm vinh sủng quý phi bấy nhiêu, thậm chí, ba năm sau, hoàng đế còn mở miệng nói với hoàng hậu, hắn muốn lập Triệu thị làm hoàng hậu, hậu cung hai chính thê sẽ như nhau.
Chưa tới nửa năm, hoàng hậu đã chết trong đau thương.
Thái tử mười một tuổi cầm kiếm xông vào cung Hoa Dung, muốn chặt đầu Triệu thị để tế an ủi vong linh mẫu thân trên trời, hoàng đế lúc này mới kinh sợ nhượng bộ, đồng ý sẽ không bao giờ lập Triệu thị làm hậu.
Thái tử mới là nhi tử ruột duy nhất của hoàng đế, càng là được bồi dưỡng làm trữ quân từ nhỏ.
Hoàng đế dù có mê muội bị ma quỷ ám ảnh đến đâu cũng sẽ không trở mặt thành thù với trữ quân, làm lung lay quốc gia.
Có lẽ, trong lòng hoàng đế cảm thấy hối tiếc, nếu không phải năm đó Triệu Huề sinh nở ảnh hưởng đến thân thể, nếu nàng vì hắn sinh hạ hoàng tử, có lẽ cái ghế thái tử này cũng không đến lượt cho Lưu Thông ngồi yên.
Mối hận của Lưu Thông đối với dòng họ Triệu thị, sớm đã thâm nhập cốt tủy.
Thiếu nữ trước mắt hiện ra nhan sắc khuynh quốc, thậm chí so với Hoàng quý phi trong cung Hoa Dung còn mỹ diễm tuyệt luân hơn, trong lòng hắn đầy cười nhạo, xem ra đám người Triệu gia cũng chỉ có chút bản lĩnh này, đem nữ tử bôi dưỡng thành nhân quyền quý vừa đoan trang vừa hồ ly , lẩy sắc đẹp mưu câu tiền đồ gia tộc.
Chỉ là, trữ quân là hắn, người làm chủ thiên hạ tương lai cũng là hắn. Người Triệu gia mộng tưởng ra sao thì cũng phải thành hư không, một ngày nào đó nếu hắn không còn chỗ cố kỵ nào, tuyệt đối sẽ không cho người Triệu gia sống an yên.
“Ngươi bị câm sao?” Lưu Thông lạnh giọng hỏi.
Khuôn mặt kiều diễm thiếu nữ đang phẫn nộ, ngay cả bộ dáng tức giận của nàng cũng đẹp đến kinh người, nàng nhỏ giọng nói:
“Thần nữ không có gì để nói” Thanh âm uyển chuyển như chim chích hót, khiến cho người nghe xong xương cốt đều tê dại.
Tay Lưu Thông cầm dây cương, theo bản năng dùng sức siết chặt, như là phải bắt được cái gì, rồi lại không bắt được thứ gì.
Hắn hừ lạnh một tiếng, đạp ngựa đi rồi, tư thế oai hùng phấn chấn, khí thế bức người.
Triệu Yên Yên lạnh lùng nhìn hắn rời đi, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng người, nàng lúc này mới làm một cái mặt quỷ về phía hắn, hừ giọng nói: “Ta khinh”
You cannot copy content of this page
Bình luận