“Vậy thì cùng ch*ết đi! Hahahahahaha…!”
Ông ta phát đi*ên rồi.
Tôi lập tức vùng thoát khỏi ông ta, dốc hết sức lao về phía cửa kho.
Trước khi chiếc xe kịp nổ máy, mẹ tôi đã liều mình mở cửa nhảy xuống, hét to tên tôi.
Cơn nóng bỏng rát như lửa địa ngục đuổi sát lưng tôi, cơ thể tôi, cho đến khi…
ẦM!
Tiếng nổ từ đám cháy xăng xé toạc không gian, sức ép từ vụ nổ hất tôi văng ra ngoài, ý thức vụt tắt.
Lần nữa tỉnh lại, tôi đang nằm trong phòng bệnh.
Đầu trọc lóc, tay chân bị băng kín thành mấy củ cải trắng, lưng cũng quấn đầy băng gạc.
Cha mẹ đều ở trong phòng, túc trực bên giường tôi.
Vừa thấy tôi tỉnh lại, cha mẹ lập tức ôm chặt tôi khóc nức nở một trận.
Sau đó, tôi mới biết được tình trạng của mình:
Lưng bị bỏng nhẹ.
Tay chân bị gãy do ảnh hưởng từ vụ nổ.
Tóc cháy mất mấy mảng, nên người ta dứt khoát cạo trọc để mọc lại từ đầu.
Nghe nói hôm đó, mẹ tôi đã cõng tôi đi bộ hơn hai cây số mới gặp được cảnh sát và xe cứu thương do dì Bạch gọi đến.
Còn Tống Văn Cảnh, cậu ta bị chính cha ruột của mình ném ra một vùng hoang dã.
May mà trên người cậu ta có thiết bị định vị do dì Bạch chuẩn bị sẵn nên mới tìm được.
“Tống Huyền đâu?”
“Hắn ch*ết rồi.”
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, dì Bạch sải bước đi vào, khí thế hùng hổ.
Phía sau, vệ sĩ của bà ấy lũ lượt mang theo một đống quà và thuốc bổ.
“Ở đây không chào đón bà.”
Cha tôi đứng dậy, chặn trước mặt dì Bạch.
“Tôi đến thăm Ngải Giai.”
Dì Bạch lách qua cha tôi, đặt một bó hoa xuống đầu giường tôi.
“Bạch Mẫn Na, chuyện bà lợi dụng cả nhà tôi để lật đổ Tống Huyền, tôi đều biết cả rồi.”
Cha tôi tiến lên một bước, cố nén giận:
“Giờ bà đã thành công rồi, từ nay đừng đến đây nữa. Chúng tôi không có thêm một mạng nào để tiếp tục chơi cùng bà đâu.”
Bầu không khí trong phòng dần trở nên căng thẳng.
Tôi mở miệng:
“Cha ơi, con muốn ăn cơm cha nấu.”
“Bé ngoan…!”
“Gì cũng được, chỉ cần là cha nấu thôi.”
Tôi lại quay sang mẹ:
“Mẹ cũng về nhà nghỉ ngơi đi. Ở đây có y tá, còn có dì Bạch nữa, không sao đâu.”
Mẹ tôi hiểu được ánh mắt cầu xin của tôi, bà kéo tay cha, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.
Dì Bạch ra hiệu cho vệ sĩ đứng ngoài cửa, bên trong chỉ còn lại hai người chúng tôi.
“Dù Ngải Giai có cạo trọc thì vẫn rất xinh đẹp.”
Dì Bạch nói.
Tôi từ chối trò chuyện xã giao, đi thẳng vào vấn đề:
“Vậy bây giờ, hợp đồng giữa chúng ta chính thức kết thúc rồi phải không ạ?”
“Đương nhiên. Cháu đã làm rất tốt, thậm chí còn vượt ngoài mong đợi của ta.”
Thời gian quay ngược về ngày hôm đó, khi Tống Văn Cảnh trở lại trường.
Tối hôm ấy, tôi đã có một bữa ăn riêng với dì Bạch.
Dì Bạch và tôi đã cùng soạn thảo lại một bản hợp đồng chính thức, đồng thời bà ấy cũng nói rõ yêu cầu của mình.
Bà ấy muốn lợi dụng sự ám ảnh kiểm soát của Tống Huyền với mẹ tôi để lật đổ ông ta.
“Tại sao ạ? Không phải ông ta đã vào bệnh viện rồi sao?”
Dì Bạch lắc đầu, trong mắt ánh lên thứ gọi là dã tâm:
“Vẫn chưa đủ.”
Tôi thức thời không hỏi thêm, chuyển sang vấn đề tôi có thể nhận được gì từ chuyện này.
“Dì với Trương Gia Nguyên từ đây xóa nợ, một căn hộ ở trung tâm thành phố, quyền kinh doanh cửa hàng tạp hóa và toàn bộ chi phí sinh hoạt, học tập của cháu từ giờ đến khi kết thúc đại học.”
“Cháu muốn thêm 1% cổ phần.”
Tôi bổ sung điều kiện.
“Bé con, cháu đúng là…”
“Nếu dì có thể lật đổ Tống Huyền, thì cả Bạch thị và Tống thị sẽ nằm gọn trong tay dì.”
“Với tư cách là “khai quốc công thần”, cháu có được một phần cũng là điều hợp tình hợp lý.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt dì Bạch, thật ra trong lòng tôi đang hoảng loạn không thôi.
Mấy câu này tôi học được từ tiểu thuyết, không biết có hiệu quả hay không.
Nếu được thì tôi lời to.
Nếu không được, tôi cũng không thiệt.
You cannot copy content of this page
Bình luận