Chim Hoàng Yến Bỏ Trốn

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Hai kẻ đó thống nhất ý kiến, rồi im lặng tập trung lái xe.

 

Tôi nhắm mắt dưỡng sức. Loại trừ 1% khả năng khác,

 

Kẻ đứng sau chuyện này chỉ có thể là Tống Huyền, hoặc là người do ông ta sai khiến.

 

Vì kẻ ác thì sống nghìn năm.

 

Rõ ràng Tống Văn Cảnh cũng đoán ra, cậu ta cẩn thận dịch người đến gần, dùng tay chạm vào tôi.

 

Thấy tôi không phản ứng, cậu ta cứ chọc mãi. 

 

Tôi cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn phải đáp lại một chút.

 

Chưa kịp có hành động tiếp theo, thì xe đã dừng lại.

 

Tôi bị người ta vác lên rồi ném xuống một tấm đệm mềm.

 

Nghe âm thanh vọng lại, có vẻ đây là một nơi trống trải, hoặc là gara ngầm, hoặc là một nhà kho bỏ hoang.

 

“Thành thật một chút.”

 

Tay chân tôi bị trói chặt hơn, sau đó cánh cửa rầm một tiếng đóng lại.

 

Từ tiếng vọng, có thể đoán không gian này cũng không quá lớn.

 

Miệng bị bịt kín, mắt cũng bị che, tôi không rõ Tống Văn Cảnh có ở gần không.

 

Trong trạng thái mơ màng, tôi thiếp đi giữa bóng tối.

 

Lúc tỉnh lại, dường như tôi nghe thấy tiếng phụ nữ khóc lóc, càng lúc càng gần.

 

Ngay sau đó, tôi bị ôm chặt lấy.

 

Mùi hương quen thuộc làm tôi lập tức tỉnh táo, là mẹ.

 

Miếng vải che đầu bị ai đó gỡ xuống, đập vào mắt là đôi mắt đỏ hoe đầy nước của mẹ tôi.

 

“Mẹ.”

 

Miếng giẻ chặn miệng cũng bị rút ra. 

 

Do thiếu nước trong thời gian dài, giọng tôi khàn đặc, rát cả cổ họng.

 

Mẹ ôm tôi thật chặt, giọng cũng khàn đi vì khóc: 

 

“Con không sao là tốt rồi. Bé ngoan, nếu con mà có chuyện gì thì mẹ cũng không sống nổi nữa!”

 

Vì tay vẫn bị trói, tôi không thể ôm lại bà, chỉ có thể ngoan ngoãn dựa vào lòng mẹ.

 

“Đủ rồi, nhìn cũng đã nhìn thấy, đi thôi.”

 

Tống Huyền lạnh lùng cắt ngang cuộc đoàn tụ của hai mẹ con tôi.

 

Khuôn mặt vốn không tệ của ông ta, vì biểu cảm độc ác mà trở nên đáng sợ vô cùng.

 

Hai gã đàn ông lực lưỡng phía sau lập tức giữ chặt mẹ tôi, tách bà ra khỏi tôi, kéo ra ngoài.

 

“Mấy người định đưa mẹ tôi đi đâu?!”

 

Tống Huyền không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn theo dáng mẹ tôi bị ép lên chiếc xe đang đậu bên ngoài.

 

Sau đó, ông ta mới quay sang nhìn tôi.

 

“Bà ta không phải mẹ mày! Chỉ cần tao đưa mọi thứ trở lại đúng vị trí, thì tất cả những sai lầm đều phải biến mất!”

 

“Thế còn con trai ông? Tống Văn Cảnh thì sao? Đó cũng là một trong những “sai lầm” mà ông nói đến à?”

 

Tôi bị nhốt một mình ở đây, không thấy Tống Văn Cảnh đâu, cũng không biết tên điên này đã ném cậu ta đi đâu.

 

Tống Huyền cười nhạt: 

 

“Nó ư? Nó chẳng qua chỉ là công cụ để Bạch Mẫn Na trói buộc tao mà thôi, cũng phải bị “chỉnh đốn”.”

 

Đúng là kẻ đi*ên.

 

Ông ta bắt đầu di chuyển trong kho,

 

Tôi nghe tiếng mẹ mình từ trong xe mắng chửi Tống Huyền không giữ lời hứa.

 

Tôi cười nhạt châm chọc: 

 

“Thật đáng thương, vợ ông không yêu ông, mẹ tôi cũng không yêu ông.”

 

“Chỉ vì chút lòng tốt của mẹ tôi năm đó mà ông muốn hành hạ tất cả mọi người, trách sao bây giờ ông cùng đường đến mức làm ra những chuyện này.”

 

“Nghe nói toàn bộ cổ phần của ông đã được chuyển sang tên dì Bạch rồi à? Vậy ông còn có thể cho mẹ tôi cái gì?”

 

“Không có tiền, ông chẳng là gì cả. Ông chỉ có thể kéo người khác ch*ết chung với mình, đúng là… vô phương cứu chữa.”

 

“Chẳng trách cả đời này ông chẳng có ai yêu.”

 

Tống Huyền đổ xong thùng xăng cuối cùng, rồi đi về phía tôi, bóp chặt cằm tôi.

 

“Đều tại Khương Quang Hi không biết điều! Nếu năm đó cô ta không…”

 

Tôi dùng lực phá tung dây trói trên tay, ôm chặt cổ chân ông ta khiến ông ta ngã xuống, rồi nhanh chóng kẹp chặt chân ông ta bằng đòn khóa, đồng thời rút ra lưỡi dao nhỏ kề sát động mạch cổ.

 

“Thả mẹ tôi và Tống Văn Cảnh ra, nếu không…!”

 

Bị tôi ghìm chặt, Tống Huyền chỉ bật cười điên dại, ông ta bật chiếc bật lửa trên tay, rồi trước khi tôi kịp phản ứng, ông ta ném thẳng vào vũng xăng.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page