Chim Hoàng Yến Bỏ Trốn

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Dì Bạch vung tay đánh thẳng vào mặt ông ta: 

 

“Giờ tỉnh táo chưa?”

 

“Cô dám đánh tôi?! Năm đó nếu không có tôi, nhà họ Bạch các người đã sớm ch*ết đói rồi! Cô cũng là một con đàn bà…”

 

Chát!

 

Mẹ tôi vùng khỏi tay tôi, vung tay tát thẳng vào bên mặt còn lại của ông ta.

 

“Tống Huyền, anh đúng là ghê tởm.”

 

Đến khi vệ sĩ áp giải ông ta lên xe, vở kịch này mới kết thúc.

 

Dì Bạch kéo theo Tống Văn Cảnh, người đã hoàn toàn hóa đá nói lời tạm biệt với chúng tôi, rồi lên một chiếc xe khác.

 

9

 

Tống Văn Cảnh không đến lớp.

 

Nhìn vào chỗ ngồi trống bên cạnh, tôi cân nhắc xem có nên vì lòng nhân đạo mà nhắn một tin hỏi thăm hay không.

 

Cửa hàng tạp hóa khai trương đúng kế hoạch.

 

Ngoài việc đến mua đồ ăn vặt, còn có không ít người kéo đến chỉ để ngắm ông chủ và bà chủ.

 

Bởi vì ngay khi họ theo xe hàng vào trường, ảnh của họ đã bị treo lên bức tường tỏ tình.

 

Thỉnh thoảng, vào giờ nghỉ trưa, tôi sẽ đến giúp một tay. Hầu như ai cũng biết họ là cha mẹ tôi.

 

Có lần, trong giờ giải lao, Diệp Ngọc đỏ mặt ngượng ngùng tiến đến hỏi tôi:

 

“Cậu có anh trai hay em trai gì không?”

 

Trước ánh mắt khó hiểu của tôi, cô ấy lại vội vàng bổ sung:

 

“Hoặc là… cha mẹ cậu có anh chị em gì không?”

 

Yêu tinh! Hai người họ đúng là một đôi yêu tinh!

 

Tôi mạnh dạn phát ngôn.

 

Tống Văn Cảnh chỉ quay lại trường khi Tống Huyền bị dì Bạch đưa vào bệnh viện.

 

Vị đại lão của giới quyền quý Bắc Kinh bị chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực và hoang tưởng.

 

Các trang báo đã đưa tin ầm ĩ từ lâu.

 

Cậu ta chuyển chỗ ngồi, dời xuống hàng đầu cố định trong lớp.

 

Mọi người xung quanh đều len lén nhìn cậu ta.

 

Khi tôi còn đang do dự có nên chào hỏi cậu ta hay không, thì dì Bạch nhắn tin đến.

 

Bảo rằng hợp đồng kết thúc, tôi không cần tiếp tục chơi gia đình giả lập với cậu ta nữa.

 

Sau này, học phí coi như tiền thù lao, bà ấy sẽ tiếp tục chi trả.

 

Được thôi.

 

Giờ nghỉ trưa, tôi vẫn đến cửa hàng giúp một tay như thường lệ.

 

Gặp Diệp Ngọc, tôi tiện tay nhét cho cô ấy một nắm kẹo miễn phí.

 

Nhận lấy kẹo, cô ấy thì thầm: 

 

“Từ sáng đến giờ, Tống Văn Cảnh cứ gục xuống bàn, không nhúc nhích gì cả. Chắc là cú sốc quá lớn.”

 

Tôi bĩu môi: “Liên quan gì đến mình chứ?”

 

“Cậu không phải là dì nhỏ của cậu ta sao?”

 

À, suýt thì quên vụ này.

 

Tôi quay lại quầy, hâm nóng một cái cơm nắm rồi nhét vào túi, quay về lớp.

 

Nếu Tống Văn Cảnh không ăn thì tôi sẽ tự ăn.

 

Trong lớp ngoài cậu ta ra thì chẳng có ai khác, quả nhiên cậu ta vẫn còn gục trên bàn.

 

Tôi nhét nắm cơm vào tay cậu ta: 

 

“Ăn đi.”

 

Thấy cậu ta không ngẩng đầu cũng không nói gì,

 

Tôi xem như nhiệm vụ đã hoàn thành, chuẩn bị rời đi.

 

“Mẹ tôi đã nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện rồi.” 

 

Tống Văn Cảnh lên tiếng.

 

Tôi dừng bước, đợi cậu ta nói tiếp.

 

“Xin lỗi.”

 

Tôi thở dài, đứa trẻ này thực ra vẫn có đạo đức, không thể để lệch lạc được.

 

“Tội không liên quan đến con cái. Dù cha mẹ cậu có làm chuyện thất đức đi nữa, nhưng khi đó cậu còn chưa ra đời, đây là chuyện giữa bọn họ, cậu không cần phải xin lỗi tôi.”

 

“Nhưng lúc đó tôi đã mắng cậu…”

 

“Vậy thì xin lỗi đi.”

 

“Xin lỗi.”

 

“Được rồi, tôi chấp nhận. Chúng ta xóa nợ, giờ thì ăn cơm đi.”

 

Tống Văn Cảnh liếc nhìn sắc mặt tôi,

 

Xác nhận tôi thật sự không giận, cậu ta mới chậm rãi bóc bao bì, nhỏ giọng nói một câu: 

 

“Cảm ơn.”

 

10

 

Nói thật, tôi chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ bị bắt cóc, mà còn bị bắt chung với Tống Văn Cảnh.

 

Vừa bước ra khỏi cổng trường, cả hai liền bị người ta đánh ngất từ trước và sau, rồi bị trùm túi đen lên đầu, nhét vào một chiếc xe đang chạy.

 

Hai tên bắt cóc còn đang tranh luận vì sao lại có hai người.

 

“Không đúng, cấp trên chỉ bảo bắt một cô gái, cậu lôi thằng nhóc này theo làm gì?”

 

“Tên này suýt đánh nhau với tôi, nên tôi đánh ngất nó luôn. Dù sao trong cái trường này, đứa nào chả là công tử, tiểu thư nhà giàu, tiện thể kiếm thêm một khoản.”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page