“Cậu có thể góp vốn vào, như vậy lúc nào cũng có thể ăn, muốn bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”
Tống Văn Cảnh cầm bản hợp đồng lướt qua, gõ nhẹ lên bàn:
“Chậc, ai mà ký cho cậu chứ?”
Tôi mở ngăn kéo, lấy ra một xấp hợp đồng đã ký sẵn:
“Đương nhiên là có rồi. Xây dựng môi trường học tập là trách nhiệm của mọi học sinh mà.”
Một cuối tuần nữa trôi qua, tôi cầm giấy phép kinh doanh mới đưa cho cha.
“Tháng cha bố mẹ dọn dẹp đồ đạc đi, từ giờ chúng ta sẽ mở cửa hàng tạp hóa ở thành phố.”
Tôi lại lấy danh sách nhập hàng đưa cho mẹ:
“Những thứ này, mẹ nhập hàng theo số lượng con viết nhé.”
Cha tôi kinh ngạc hỏi:
“Bé ngoan, làm thế nào mà con lo liệu được chuyện này?”
Tôi nói ngay không cần suy nghĩ:
“Các bạn mới của con ai cũng xinh đẹp, tốt bụng, biết nhà mình không giàu có nên nghiêm túc thực hiện chính sách người giàu giúp người nghèo, nghĩ ra cách này để giúp đỡ con.”
“Cửa hàng mới đặt ngay trong trường học của con. Lớp con có người góp vốn vào trường nên được miễn tiền thuê mặt bằng.”
“Cha mẹ cũng đừng ngại, sau này cứ miễn phí đồ cho bọn họ là được.”
Mẹ tôi xúc động ôm chầm lấy tôi:
“Tuyệt quá, bé ngoan! Vậy thì đến lúc đó chúng ta sẽ thuê nhà ở thành phố, mỗi ngày tan học cả nhà mình có thể cùng nhau về nhà.”
Tôi dựa vào vòng tay mềm mại thơm tho của mẹ, khẽ “vâng” một tiếng.
Bữa cơm đầu tiên của gia đình tôi sau khi chuyển đến thành phố là cùng ăn với dì Bạch.
Dù gì nếu không có bà ấy đứng sau thúc đẩy, thì kế hoạch cửa hàng tạp hóa chưa chắc đã thành công.
Bạn bè tôi tuy tốt bụng, nhưng không có nghĩa là phụ huynh của họ cũng dễ dàng bị đồ ăn vặt mê hoặc.
Nói tóm lại, chúng tôi phải cảm ơn dì Bạch.
Vì quá vui, mẹ tôi uống hơi nhiều,
Khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, nghiêng người tựa vào cha tôi.
Dù hơi say nhưng vẫn vô cùng quyến rũ, ánh mắt mơ màng đầy ý cười, miệng không ngừng nói lời cảm ơn.
Tống Văn Cảnh ngồi bên cạnh tôi, từ lúc nhìn thấy cha mẹ tôi thì cậu ta đã bắt đầu có dấu hiệu bồn chồn.
Hết vuốt tóc, rồi lại nghịch mép khăn trải bàn.
Mấy động tác nhỏ của cậu ta khiến tôi bực mình.
Tôi nhỏ giọng cảnh cáo:
“Cậu có thể đừng như bị tăng động không?”
Tống Văn Cảnh châm chọc lại:
“Thật khó tưởng tượng cậu lại là con của họ.”
Tôi giơ tay đấm vào lưng cậu ta một cái, phát ra tiếng “bốp” rõ to.
Mọi người trong bàn ăn đều quay lại nhìn.
Tôi cười tươi giải thích:
“Cậu ấy bị nghẹn thôi ạ.”
Tống Văn Cảnh vừa định phản bác,
Mẹ tôi dịu dàng lên tiếng:
“Tiểu Cảnh, uống chút nước đi. Cảm ơn con đã chăm sóc bé ngoan của dì mấy ngày qua. Sau này nếu ở trường có muốn ăn gì, cứ đến cửa hàng của nhà dì lấy, đừng khách sáo.”
“Không… không có gì ạ, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Tống Văn Cảnh lập tức cụp mắt, đỏ mặt lắp bắp đáp lời.
Tôi hừ một tiếng, mắng cậu ta vô dụng.
Bữa ăn kết thúc, gia đình tôi tiễn dì Bạch và Tống Văn Cảnh xuống tầng.
Mẹ tôi khoác tay dì Bạch đi trước.
Cha tôi vừa cười vừa nói chuyện với Tống Văn Cảnh.
Chưa ra khỏi cửa chung cư, chúng tôi đã nghe thấy tiếng bịch, giống như vật nặng rơi xuống đất.
Cha tôi lập tức hoảng hốt chạy ra ngoài.
Tôi theo sau, vừa bước ra đã thấy Tống Huyền đang túm chặt tay mẹ tôi không chịu buông.
Túi đặc sản mang tặng dì Bạch rơi tán loạn trên mặt đất.
Cha tôi lao đến, đẩy mạnh Tống Huyền ra.
Hôm nay ông ta không mang theo vệ sĩ, bị cha tôi đẩy một cái liền ngã ngồi xuống đất.
Hai người lập tức lao vào đánh nhau, tôi vội kéo mẹ lùi về phía sau.
Mãi đến khi vệ sĩ của dì Bạch chạy đến tách hai người họ ra.
Tống Huyền rống lên với mẹ tôi:
“Cô vì cái loại này mà bỏ đi sao? Một căn hộ rách nát thế này cũng đủ làm cô thỏa mãn ư?”
“Năm đó tôi xây cho cô cả một trang viên riêng đấy! Đúng là đồ đàn bà đê tiện, rắc rối!”
Chát!
Lời của ông ta bị một cái tát giòn giã cắt ngang.
You cannot copy content of this page
Bình luận