Chim Hoàng Yến Bỏ Trốn

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Tôi lắc đầu: 

 

“Không giống đâu. Bim bim cay bên bọn mình chậc chậc chậc…”

 

Toàn là hóa chất phụ gia, công nghệ thực phẩm đỉnh cao, nếu cậu có thể ăn ra được chút dinh dưỡng thì mình thua luôn.

 

“Vậy… cậu còn kẹo chua không?”

 

Tôi rút từ túi ra một gói, nhét vào tay cô ấy.

 

Diệp Ngọc cầm lấy, có vẻ hơi ngại ngùng.

 

“Cậu còn nhiều không? Thật ra hôm qua bọn mình ăn xong đều thấy rất ngon, nên….”

 

Tôi lắc đầu: 

 

“Mình chỉ mang theo từng này thôi. Mẹ bảo mình phải kết bạn với bạn học mới nên mới đưa cả một túi lớn, giờ hết sạch rồi.”

 

“Vậy à… Thế mình trả tiền cho cậu nhé, một gói này bao nhiêu?” 

 

Vừa nói, cô ấy vừa định rút điện thoại chuyển khoản.

 

Tôi giữ tay cô ấy lại: 

 

“Quà nhỏ tấm lòng lớn, sao có thể lấy tiền của cậu được? Cuối tuần này mình về nhà, mình sẽ mang mấy món vừa kể cho cậu và mọi người thử.”

 

Diệp Ngọc nắm lấy tay tôi: 

 

“Cậu tốt quá. Hôm qua đối xử với cậu như vậy, thật sự xin lỗi. Bọn mình cứ tưởng cậu là… ừm… con riêng của nhà họ Tống. Hóa ra là hiểu lầm.”

 

“Không sao, đột nhiên chuyển trường, lại còn đi xe của nhà họ Tống, ai mà không tò mò chứ. Chỉ cần giải thích rõ ràng là được rồi.”

 

“Vậy cậu và Tống Văn Cảnh là…?”

 

“Nếu tính theo bối phận, cậu ta phải gọi mình là dì nhỏ.”

 

Sau khi trao đổi WeChat với Diệp Ngọc, tôi cầm cốc nước trở về.

 

Tống Văn Cảnh vẫn trông uể oải như cũ. 

 

Vì bị lương tâm cắn rứt, tôi quyết định an ủi cậu ta một chút:

 

“Đừng lo, dù sao thì hiện tại cũng chưa có bằng chứng nào đủ để tống cha cậu vào tù cả.”

 

7

 

Cuối tuần, tôi về nhà và quét sạch cả một góc siêu thị, ôm theo một túi đầy ắp đồ ăn vặt rẻ tiền.

 

Nhân tiện lấy thêm một que kem chuẩn bị quay lại trường, nhưng mẹ tôi kéo tay giữ lại: 

 

“Có phải nhà họ Tống ngược đãi con không? Không cho con tiền ăn cơm sao?”

 

Một tay tôi bị mẹ giữ, tay còn lại xách túi đồ, miệng ngậm que kem, chỉ có thể lắc đầu.

 

“Nếu không phải vậy, thì con mang đống đồ ăn vặt rẻ tiền này làm gì?”

 

“Bé ngoan, nếu bị bắt nạt thì cứ nói với mẹ, cùng lắm thì chúng ta không đi nữa, dọn nhà luôn cũng được.”

 

Tôi vỗ nhẹ tay mẹ, lúng búng nói: 

 

“Không có gì đâu ạ, con mang đi để kết bạn thôi, mẹ yên tâm đi.”

 

Dưới ánh mắt đầy nghi ngờ của mẹ, tôi vẫy tay chào rồi leo lên xe về trường.

 

Tống Văn Cảnh nhìn lướt qua túi đồ trong tay tôi: 

 

“Đồ rẻ tiền.”

 

“Vâng vâng vâng, cậu nói đúng.”

 

“Cả đám Diệp Ngọc đúng là đói đến phát điên rồi.”

 

“Wow, cách cậu nói chuyện đúng là lưu manh ghê.”

 

“Cậu, cậu có vấn đề gì thế hả?” 

 

Tống Văn Cảnh liếc tôi một cái.

 

Tôi vừa đếm số gói cay trong túi, vừa hờ hững đáp: 

 

“Thiếu gia nói gì cũng đúng hết.”

 

Tống Văn Cảnh bị chọc tức đến mức im lặng luôn.

 

Về đến trường, việc đầu tiên tôi làm là mang đồ ăn vặt đến cho Diệp Ngọc.

 

Cô ấy ôm túi đầy ắp, hình ảnh này hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài xinh đẹp, sang chảnh của cô.

 

Mặt cô đỏ lên vì phấn khích, ngọt ngào nói lời cảm ơn, rồi muốn chuyển khoản cho tôi.

 

Tôi chỉ xua tay không quan tâm: 

 

“Cậu thích là được rồi.”

 

Trong tuần kế tiếp, toàn bộ trường quý tộc bỗng rộ lên trào lưu ăn vặt.

 

Thứ mà họ gọi là “đồ rác rưởi.”

 

Những gói snack bé tí nhưng lại gây nghiện một cách kỳ lạ.

 

Có ai đó đã đặt một gói bim bim cay lên bàn của Tống Văn Cảnh.

 

Lúc cậu ta từ bên ngoài trở về, cậu ta nhìn nó với ánh mắt đầy ghét bỏ:

 

“Cái này cũng là mấy thứ của cậu à?”

 

“Không phải tôi đưa đâu nhé.”

 

Trong suốt tiết học sau đó, tôi tận mắt chứng kiến quá trình từ tò mò, đến rón rén thử một miếng, rồi lén lút quay sang hỏi tôi “Cậu còn không?” của cậu ta.

 

Tôi lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng góp vốn:

 

“Là thế này, để giúp toàn bộ trường đều có thể ăn vặt, bọn họ đang lên kế hoạch mở một cửa hàng mới trong khuôn viên trường.”

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page