Chim Hoàng Yến Bỏ Trốn

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Cậu ta lập tức ngậm miệng.

 

Tôi hít sâu một hơi: 

 

“Xem ra cậu vẫn còn hiểu lầm tôi. Cha tôi tên là Trương Gia Nguyên, hiện tại đang sống hạnh phúc với mẹ tôi, hoàn toàn khỏe mạnh.”

 

“Mẹ tôi không cần phải tìm thêm một ông chồng nào nữa.”

 

“Tôi đến đây vì mẹ cậu mời tôi, nói rằng cậu thiếu một người bạn chơi cùng, sợ cậu cô đơn, lạnh lẽo. Nên tôi mới đồng ý đến, hiểu không?”

 

Tống Văn Cảnh nhìn tôi đầy khó tin: 

 

“Tôi với cậu có gì để chơi chung?”

 

Tôi nghiêng đầu, giọng điệu lười biếng pha chút trêu chọc: 

 

“Ví dụ như… chơi đùa với tình cảm chẳng hạn?”

 

Lúc đến nhà họ Tống, quý bà đã đứng sẵn bên ngoài đón chúng tôi.

 

Đối mặt với “nhà đầu tư”, tôi lập tức bày ra thái độ tốt đẹp gấp đôi bình thường.

 

Ngọt ngào gọi một tiếng: 

 

“Chào dì ạ.”

 

Tống Văn Cảnh đứng cách tám trăm mét bỗng dưng rùng mình.

 

Quý bà tên là Bạch Mẫn Na, bà ấy bảo tôi gọi là “dì Bạch.”

 

Tôi được dẫn đến bàn ăn.

 

Dì Bạch mỉm cười hỏi tôi có thích nghi được với trường mới hay không.

 

Tống Văn Cảnh ngồi đối diện, cầm dao liên tục cắt miếng bít tết trên đĩa.

 

Bề ngoài thì có vẻ hài hòa.

 

Nếu không phải vì cha của Tống Văn Cảnh, một người có vẻ như mắc chứng nóng nảy và ghen tuông bệnh lý xông vào phá rối.

 

Kẻ mắc chứng nóng nảy kia tên là Tống Huyền.

 

Lúc ông ta đỏ mắt nhìn tôi, tôi lịch sự chào một tiếng: 

 

“Chào chú.”

 

Ông ta không thèm để ý đến tôi, ánh mắt sắc lạnh bắn thẳng về phía dì Bạch: 

 

“Bạch Mẫn Na, cô đang định làm gì?”

 

Dì Bạch cũng không né tránh, thản nhiên đáp: 

 

“Giúp anh giải tỏa cố chấp.”

 

“Dù gì cũng từng là vợ chồng, tôi không thể trơ mắt nhìn anh trở thành tội phạm. Nếu không, sau này Văn Cảnh và tôi sẽ phải mang theo vết nhơ này suốt đời.”

 

Tống Huyền cười nhạt: 

 

“Bạch Mẫn Na, tôi nói cho cô biết, năm xưa cô có thể giăng bẫy để tôi cưới cô, nhưng đừng mơ nhận được tình yêu của tôi. Đừng làm những chuyện vô nghĩa nữa!”

 

Nói xong, ông ta phẫn nộ rời đi.

 

Tôi ngước mắt nhìn dì Bạch, bà ấy vỗ nhẹ vai tôi: 

 

“Đừng lo, ông ta không thể quấy rối cha mẹ cháu đâu.”

 

Tôi yên tâm hơn, nắm lấy tay bà ấy: 

 

“Những năm qua chắc dì đã vất vả rồi.”

 

Đối phó với một kẻ ngốc đến mức có nguy cơ phạm pháp như thế này, đúng là không dễ dàng.

 

Bữa tối bị phá hỏng cuối cùng chỉ còn tôi và Tống Văn Cảnhm người vẫn còn ngơ ngác vì quá tải thông tin ở lại đến lúc kết thúc.

 

Sau khi tôi ăn miếng bít tết cuối cùng, Tống Văn Cảnh run giọng hỏi: 

 

“Cha mẹ tôi… với cha mẹ cậu… rốt cuộc là…?”

 

Tôi nhìn cậu ta đầy thương hại, tóm gọn lại: 

 

“Nói đơn giản thì là, bà ấy yêu ông ấy, ông ấy yêu người khác, nhưng người khác lại không yêu ông ấy.”

 

Do cú sốc tối qua, sáng nay Tống Văn Cảnh ủ rũ, không còn tinh thần.

 

Tôi đến đây chỉ để làm bạn chơi cùng, không kiêm luôn vai trò tư vấn tâm lý.

 

Thế nên tôi thoải mái lách qua cậu ta để đi lấy nước.

 

Khi tôi đang lấy nước, cô gái hôm qua nhận kẹo từ tôi len lén tiến lại gần.

 

Thấy cô ấy sắp mở miệng, tôi chủ động lên tiếng: 

 

“Chào cậu, có chuyện gì sao?”

 

Cô ấy hơi ngập ngừng: 

 

“Mình tên là Diệp Ngọc.”

 

“Tiểu Ngọc tìm mình có chuyện gì à?”

 

“Ừm… chính là… cái kẹo chua chua hôm qua cậu đưa ấy… Kẹo chua… nó bán ở đâu vậy?”

 

“Hôm qua mình nhờ quản gia đi tìm, nhưng cả thành phố không chỗ nào có.”

 

Đương nhiên là không có rồi. Loại kẹo rẻ tiền 50 xu một gói đó sớm đã biến mất khỏi các thành phố hiện đại. 

 

Chỉ ở những thị trấn nhỏ mới còn sót lại.

 

Tôi mỉm cười thần bí, kéo cô ấy ra khu vực cầu thang.

 

“Cái này cha mẹ mình phải mất rất nhiều công sức mới nhập được hàng đấy, nhưng thực ra cũng không phải thứ gì quý hiếm đâu.”

 

“Bọn trẻ con ở thị trấn nhỏ của mình đều lớn lên cùng nó. Mà không chỉ có kẹo chua đâu.”

 

“Còn có hành lá, tai mèo, bim bim cay đều ngon hơn nó nhiều.”

 

“Bim bim cay thì mình từng ăn rồi.” 

 

Diệp Ngọc nói.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page