Chim Hoàng Yến Bỏ Trốn

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Tôi lại tát thêm một cái cho cân hai bên:

 

“Giữ sạch cái miệng. Đây là bài học thứ hai của cậu.”

 

“Lúc nãy tôi tự giới thiệu hơi sơ sài, để tôi nói lại lần nữa.”

 

“Tôi là Khương Ngải Giai. Sáu tuổi bắt đầu học Judo và Muay Thái.”

 

“Hiện tại là đai đen Judo và thuộc đội tuyển trẻ thi đấu Muay Thái. Nếu cậu còn dám nói năng bừa bãi, tôi sẽ tiễn cậu vào bệnh viện để trị liệu.”

 

Tôi buông cổ áo cậu ta ra, ra hiệu: 

 

“Tốt rồi, đến lượt cậu tự giới thiệu đi.”

 

“Tôi… tôi là Tống Văn Cảnh.”

 

Tôi gật đầu tỏ ý đã nghe rõ, rồi nhặt viên kẹo dưới đất lên đưa cho cậu ta.

 

Cậu ta nhìn sắc mặt tôi, sau đó nhận lấy: 

 

“Cảm ơn.”

 

“Không có gì.”

 

Suốt quãng đường còn lại, cả hai không ai nói thêm gì.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào tài xế phía trước, suy nghĩ rằng sau khi chúng tôi xuống xe, chuyện này chắc chắn sẽ được báo cáo lại cho quý bà kia.

 

Mà nếu lúc nãy tài xế không ngăn cản tôi, vậy có nghĩa là họ ngầm đồng ý rằng tôi có thể làm như vậy.

 

Tôi liếc nhìn Tống Văn Cảnh đang ngồi ở ghế bên kia và bắt đầu cân nhắc xem nên chơi “gia đình giả lập” với cậu ta thế nào đây.

 

4

 

Cách cổng trường còn một ngã rẽ, Tống Văn Cảnh đột nhiên bảo tài xế dừng xe.

 

Cậu ta chỉ vào tôi: 

 

“Cậu xuống xe trước đi, tôi không muốn xuất hiện cùng cậu trước cổng trường.”

 

Tôi ước lượng khoảng cách một chút: 

 

“Thật ra còn một cách khác, đó là cậu xuống xe.”

 

“Đây là xe nhà tôi!”

 

“Cậu chưa nghe qua nguyên tắc ai đề xuất thì người đó chịu trách nhiệm à?”

 

Đại thiếu gia rõ ràng chưa từng gặp kiểu lý lẽ mặt dày như vậy.

 

Sau gần nửa phút chần chừ, cậu ta đành đeo cặp lên lưng, xuống xe trước.

 

Đúng như cậu ta nói, khi tôi bước xuống từ xe nhà họ Tống ngay trước cổng trường, tôi đã nhận được vô số ánh mắt tò mò, dò xét từ xung quanh.

 

Một giáo viên đã đứng đợi sẵn trước cổng lập tức đưa tôi vào trường.

 

Thầy quan sát xung quanh rồi hỏi: 

 

“Tống Văn Cảnh đâu?”

 

“Cậu ấy bảo ăn sáng nhiều quá, nên muốn đi bộ cho tiêu hóa.”

 

Tôi đáp.

 

Dù thật hay giả, giáo viên cũng dễ dàng chấp nhận lý do này, sau đó dẫn tôi về lớp học để làm thủ tục nhập học.

 

Trường này là trường quý tộc, học sinh tất nhiên cũng toàn thiếu gia, tiểu thư.

 

Khi tôi phát ” Kẹo chua” để thể hiện thiện ý, phản ứng của họ là sự ghét bỏ thấy rõ.

 

Đúng lúc đó, Tống Văn Cảnh cũng tiêu hóa xong, bước vào lớp.

 

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cậu ta.

 

Cậu ta sờ lên tóc, rồi chạm vào mặt mình, cuối cùng ánh mắt khóa chặt tôi:

 

“Khương Ngải Giai, mặt tôi bị cậu đánh sưng rồi?!”

 

Hay lắm, bây giờ cả lớp đều biết Tống Văn Cảnh bị ăn tát.

 

Tôi lờ cậu ta đi, dời ánh mắt sang hướng khác.

 

Tôi đưa viên kẹo trên tay cho cô bạn trước mặt, mỉm cười lễ phép:

 

“Chào cậu, tôi là Khương Ngải Giai, mong được giúp đỡ.”

 

Cô ấy lộ ra biểu cảm khó hiểu, nhận lấy gói kẹo, rồi nhanh chóng nói một câu: 

 

“Xin chào.”

 

Sau đó liền quay về chỗ ngồi.

 

Cuối cùng, tôi nhìn sang Tống Văn Cảnh, đặt gói kẹo cuối cùng lên bàn cậu ta.

 

Cậu ta khẽ nói: “Cảm ơn.”

 

Ánh mắt xung quanh càng thêm kinh hãi.

 

5

 

Buổi chiều tan học, tài xế nhà họ Tống đến đón.

 

Có lẽ cha mẹ tôi cũng không ngờ rằng cái gọi là “bao gồm nội trú” ở đây lại có nghĩa là đến ở nhà họ Tống.

 

Sau sự kiện buổi sáng, tôi và Tống Văn Cảnh đã có một ngày yên ổn không xảy ra chuyện gì.

 

Lúc lên xe, hai chúng tôi một trước một sau ngồi vào ghế, không gây chuyện gì cả.

 

Khi gần đến nhà họ Tống, tôi hỏi: 

 

“Tối nay cha cậu có ở nhà không?”

 

“Không biết.”

 

Tôi gật đầu, rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ.

 

Sau vài giây im lặng, cậu ta đột nhiên lên tiếng:

 

“Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần tôi còn ở đây, thì cậu và mẹ cậu đừng hòng có cơ hội trèo lên đầu…”

 

Chưa kịp nói hết câu, tôi đã lạnh lùng quay đầu lại nhìn thẳng vào cậu ta.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page