“Tỉnh lại rồi thì ngoài việc lưng thỉnh thoảng hơi đau, thực ra cũng không có gì ghê gớm cả.”
“Người đáng phải xin lỗi tất cả mọi người đã ch*ết rồi. Cậu không phải ông ta, cũng không cần phải gánh tội thay ông ta.”
“Vả lại, tôi cũng đã nhận được những gì xứng đáng thuộc về mình. Đôi bên cùng có lợi thôi.”
Tống Văn Cảnh hạ giọng:
“Nhưng lôi người khác vào cuộc vì lợi ích của bọn họ… cũng không nên.”
“Tống Văn Cảnh, cậu cảm thấy dì Bạch rất ích kỷ sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Tống Huyền luôn lấy chuyện năm xưa nhà họ Bạch cận kề phá sản để ám hại ông ta làm cớ, không ngừng tranh giành tài nguyên của Bạch thị.”
“Dì Bạch vừa phải duy trì cái gọi là “gia đình hòa thuận” với cậu, vừa phải đấu trí với nhà họ Tống, kiệt sức lo cả hai bên.”
“Mà một khi cuộc chiến đã bắt đầu, thì lần này chính Tống Huyền là người tự dâng cơ hội đến tận cửa.”
“Dì Bạch chỉ nắm bắt thời cơ này, và tôi chính là một quân cờ dẫn đến chiến thắng.”
“Đến bước này thì cũng chỉ là kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc thôi. Tính toán không phải lúc nào cũng xấu.”
Giọng Tống Văn Cảnh khàn hẳn:
“Trước giờ tôi chưa từng biết những chuyện này.”
“Vậy thì chủ động đi tìm hiểu. Đừng tự nhốt mình trong cái giếng nhỏ của riêng mình nữa.”
Lần này, là một khoảng im lặng thật dài.
Những lời vừa nói có lẽ hơi tàn nhẫn với một thiếu niên vừa mất đi người thân.
Nhưng cái trách nhiệm làm “dì nhỏ” ch*ết tiệt đó lại trỗi dậy.
Tôi bổ sung:
“Nếu cậu thực sự muốn bù đắp cho tôi, thì hãy học hỏi từ dì Bạch cách để trở thành một doanh nhân thành công đi.”
“Dù gì thì bây giờ tôi cũng có 2% cổ phần nhà cậu, tôi có giàu thêm một bậc hay không, còn phải xem vào cậu đấy.”
Cậu ta nhìn tôi, im lặng vài giây rồi đáp:
“Được.”
13
Ngày xuất viện, trời nắng đẹp hiếm thấy.
Tôi đội chiếc mũ mà mẹ đã tỉ mỉ làm cho mình.
Dưới sự dìu đỡ của cha, tôi ngồi xuống xe lăn.
“Bé ngon, chúng ta về nhà thôi.”
(Hết)
You cannot copy content of this page
Bình luận