Tóm lại, chẳng có gì để mất.
Dì Bạch có vẻ nhìn thấu lớp vỏ bọc của tôi.
Nhưng bà ấy vẫn thoải mái ký vào hợp đồng, chấp nhận điều kiện bổ sung của tôi.
Vậy nên, toàn bộ diễn biến sau đó đều nằm trong kế hoạch dẫn dắt của chúng tôi.
Ngoại trừ việc Tống Văn Cảnh bị bắt cóc theo và hành vi tự sát cùng người khác của Tống Huyền.
Ban đầu, dự định chỉ là tống ông ta vào tù.
Ai ngờ bây giờ ngay cả khâu hỏa táng cũng khỏi cần, đúng là đi thẳng một bước lên trời.
“Đây là giấy chuyển nhượng cổ phần, sang năm cháu đủ tuổi sẽ có hiệu lực ngay lập tức.”
“2% cổ phần?”
Dì Bạch mỉm cười, mang theo phong thái của kẻ chiến thắng:
“Cháu đã vất vả rồi, coi như đền bù.”
“Dì sẽ lo liệu toàn bộ chi phí điều trị tiếp theo của cháu, bao gồm cả các liệu trình phục hồi sắc đẹp sau này. Dù sao thì, nhan sắc cũng là vũ khí của phụ nữ mà.”
Tôi ký tên vào giấy tờ, đẩy lại cho bà ấy:
“Vũ khí của cháu không chỉ có vậy.”
Vì bị thương, tôi đã tụt lại gần một tháng bài vở.
Sáng nay, giáo viên gọi điện hỏi thăm tình hình của tôi, tiện thể nhắc nhở cha tôi rằng không thể để tôi chểnh mảng việc học.
Chiều nay, thầy sẽ nhờ bạn học mang toàn bộ bài tập tháng này đến cho tôi.
Vừa qua sáu giờ chiều, Tống Văn Cảnh đã đeo cặp xuất hiện đúng giờ, cậu ta sắp xếp bài tập thành từng loại gọn gàng.
“Cảm ơn cậu.”
Tôi liếc qua đống bài tập, nhưng ánh mắt nhanh chóng quay lại màn hình iPad đang chiếu phim truyền hình.
Lâu đến mức tôi tưởng cậu ta sẽ biết điều mà rời đi, nhưng rồi lại nghe thấy giọng cậu ta:
“Có gì cần tôi giúp không?”
Tôi giật mình một chút, đối diện với ánh mắt chân thành của cậu ta.
Trực giác mách bảo tôi rằng nếu không giao cho cậu ta chút việc, cậu ta sẽ ngồi đó nhìn tôi mãi.
Tôi vừa hắng giọng định nói gì đó, một cốc nước đã được đưa đến trước mặt.
Tôi nhìn cậu ta, cậu ta lại nhìn tôi.
Tôi đành nhận lấy, cảm ơn rồi nhấp một ngụm.
Sau đó, cậu ta lại ngồi về chỗ, chờ tôi “ra lệnh.”
“Gọt giúp tôi một quả táo đi.”
Thiếu gia không biết dùng dao, một quả táo bị cậu ta hành hạ đến mức hao đi gần nửa.
Sau đó, cậu ta còn cẩn thận rửa sạch phần còn lại, cắt thành từng miếng rồi đặt vào đĩa, đặt bên cạnh tôi, ánh mắt đầy mong chờ.
Tôi miễn cưỡng xiên một miếng bỏ vào miệng, khen một câu:
“Không tệ.”
Cậu ta lập tức hào hứng:
“Vậy tôi gọt thêm một quả nữa nhé? Hoặc cậu muốn ăn gì khác không? Dâu tây không? Tôi đi rửa cho cậu.”
“Ngồi xuống đi, tôi đang chờ cha mang cơm đến.”
“Vậy cậu nhớ gọi tôi đấy.”
Nói xong cậu ta liền ngồi một bên, chăm chú ngắm cái đầu trọc của tôi.
Này! Nhìn chằm chằm như thế là rất bất lịch sự với một mỹ nữ đấy!
May mà đúng lúc đó, cha tôi mang hộp cơm đến, giải cứu tôi khỏi tình huống khó xử.
Vừa thấy Tống Văn Cảnh, cha tôi hơi khựng lại.
Nhưng dù sao cậu ta cũng là nạn nhân, ông vẫn giữ phong thái của một người lớn, hỏi:
“Cháu ăn cơm chưa?”
“Cháu chào chú ạ. Cháu ăn rồi, chú đừng lo cho cháu.”
Bữa tối này khiến tôi kiệt sức, bởi vì suốt bữa ăn, ánh mắt của Tống Văn Cảnh vẫn dán chặt vào cái đầu trọc của tôi.
Ban đầu tôi không cảm thấy có gì, nhưng đến mức này thì tôi cũng bắt đầu nghi ngờ, đầu trọc kỳ lạ đến thế sao?
Đợi đến khi cha rời đi, tôi chủ động lên tiếng:
“Tôi trọc đầu trông kỳ lắm à?”
Cậu ta sững lại một chút:
“Không, không hề.”
“Vậy sao cậu cứ nhìn mãi? Khiến tôi khó xử đấy.”
“Chắc là… lúc đó… đau lắm nhỉ?”
“Nếu tôi biết trước kế hoạch của mẹ tôi và cậu, tôi nhất định sẽ ngăn bà ấy lại. Ít nhất sẽ không để cậu và dì bị cuốn vào chuyện này… xin lỗi…!”
Tôi ngắt lời cậu ta:
“Tôi không cảm thấy gì cả. Lúc đó bị nổ bất tỉnh luôn, sau đó toàn bộ quá trình điều trị đều trong trạng thái hôn mê.”
You cannot copy content of this page
Bình luận