Chiêu Nô

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Ta nở một nụ cười mỉa, nâng tay rút đ.a.o.

 

“Tốt, đa tạ.”

 

Nghe vậy, gã ta thở phào nhẹ nhõm, như được đại xá. 

 

Nhưng chỉ trong chớp mắt, đầu đã lìa khỏi cổ dưới lưỡi đ.a.o của ta.

 

Giả bộ khuất phục, đó là mánh khóe ta thường dùng. 

 

Sao ta lại dễ dàng tin người khác? 

 

Đôi mắt gã ta, dù chỉ một thoáng lướt qua vẻ giảo hoạt, đã bị bàn tay siết ch.ặ.t chuôi đ.a.o phản bội.

 

Ta khoác chiếc bọc dùng nội y của bọn chúng làm thành, trở về căn nhà đổ nát nơi Tiêu Tư Thăng đang ẩn náu, cùng với y đổi nơi trú chân trong đêm. 

 

Ăn qua loa vài miếng, ta để lại bọc đầy m/á/u và đoản đ.a.o cho Tiêu Tư Thăng, thay y phục sạch sẽ rồi một mình lên đường, thẳng tiến về quân doanh.

 

9.

 

Đêm khuya, thời khắc con người mệt mỏi cả thân lẫn tâm.

 

Vậy mà quân doanh của Tiêu Cung lại rộn lên cảnh giác vì sự xuất hiện của ta. 

 

Ta bị binh sĩ trói ch.ặ.t như đòn bánh tét, áp giải đến đại trướng của Tiêu Cung.

 

Tiêu Cung khoác một chiếc áo ngoài, ngồi cao trên giường, cúi xuống nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, đầy uy hiếp. 

 

Sau lưng hắn ta, một nữ nhân bán kh/ỏ/a th/â/n với dáng vẻ kiều diễm đang nằm uể oải tựa vào đầu giường.

 

Khác biệt với sự tuấn tú thanh nhã của Tiêu Tư Thăng, Tiêu Cung mang vẻ thô kệch và cương nghị. 

 

Đôi mắt hổ sắc bén, lạnh lẽo tựa băng, ánh nhìn ấy khiến người ta biết ngay đây không phải kẻ dễ dàng đối phó.

 

“Là ngươi nói biết tung tích của Tiêu Tư Thăng?” 

 

Giọng nói trầm thấp, nặng nề của hắn ta vang lên, như một cơn sóng áp lực, ánh mắt dò xét sắc bén như kiếm, tựa hồ muốn xuyên thấu ta.

 

Ta cúi rạp người xuống đất, vẻ mặt kính cẩn nhưng thấp hèn, hai tay dâng túi cá mang theo ngư phù của Tiêu Tư Thăng lên cao, ngang đầu. 

 

“Vâng, thưa vương gia, hắn bị thương ở bụng và chân, là thảo dân đã cứu hắn. Nghe nói hắn bất hòa với vương gia, trong cảnh đói khát cùng cực, thảo dân mới mạo hiểm đến đây, hy vọng có thể dùng hắn đổi lấy chút lương thực… Ngư phù của hắn ở trong túi cá này, xin vương gia xem qua.”

 

Hắn ta đột ngột đứng dậy, tiến tới cầm lấy túi cá trên tay ta, kiểm tra kỹ càng, sau đó khẽ cười lạnh một tiếng. 

 

Cúi người xuống, một tay siết lấy cằm ta, ánh mắt sắc bén rơi xuống dưới cổ, nơi còn vương những vệt m/á/u chưa kịp lau sạch.

 

“Ngươi có thể tìm được đến đây, hôm qua doanh trại c/h/ế/t hai binh sĩ, là ngươi làm?”

 

Ta hoảng hốt, ánh mắt tràn đầy lo sợ, thậm chí đỏ hoe.

 

“Thảo dân bị sỉ nhục, nhất thời phẫn uất mà g/i/ế/t người. Cầu xin vương gia xem xét việc thảo dân dâng manh mối về tung tích của Quảng Lăng Vương, tha mạng cho thảo dân!”

 

Hắn ta cười nhạt, ánh mắt càng thêm khinh miệt: “Ngươi thật thẳng thắn, tâm tư và thủ đoạn đủ đ.ộ.c ác. Không khó hiểu vì sao ngươi sẵn sàng bán đứng Tiêu Tư Thăng để cầu sinh.”

 

Đột nhiên, hắn ta nổi giận, một tay bóp lấy cổ ta, siết mạnh. 

 

Ta theo bản năng vùng vẫy, cào cấu bàn tay hắn ta, hai chân đạp loạn, nhưng vẫn không thể thoát. 

 

Cảm giác ngạt thở, bóng tối dần bao trùm, tưởng chừng như sẽ c/h/ế/t ngay tại đây.

 

Trong cơn tuyệt vọng, ta khó nhọc thốt lên: “Tiêu Tư Thăng…”

 

Lời cầu xin của ta vẫn không lay chuyển được Tiêu Cung. 

 

Nhưng khi ta gần như ngất đi, hắn ta bất ngờ buông tay, ném ta xuống đất như ném một món đồ vô giá trị.

 

Xoay người trở lại giường, cầm lấy bàn chân trắng muốt của nữ nhân đang thò ra khỏi chăn gấm, nhàn nhạt nói: “Xem như cho ngươi một bài học. Nếu bắt được Tiêu Tư Thăng, bản vương có thể cân nhắc tha mạng cho ngươi.”

 

Ta nằm vật trên đất, ho sặc sụa, gắng gượng hồi phục. 

 

Phải mất một lúc lâu mới thốt lên được: “Đa… tạ vương gia khai ân.”

 

Theo yêu cầu của ta, hắn ta sai người chuẩn bị một túi lương khô và một con ngựa, đợi khi người của hắn ta bắt được Tiêu Tư Thăng sẽ giao cả hai cho ta. 

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page