Chiêu Nô

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Để tranh thủ thời gian cho Tiêu Tư Thăng, ta cố ý giả vờ ngã trước cửa nhà, sau đó cất lên một tiếng kêu kinh hãi. 

 

Quả nhiên, bọn chúng lập tức bị thu hút, ánh mắt đỏ ngầu như phát hiện con mồi mới, đầy vẻ phấn khích khi nhìn chằm chằm vào ta.

 

Ta hoảng loạn bỏ chạy, chúng bám sát phía sau.

 

Không lâu sau, khi kiệt sức, bọn chúng cuối cùng bắt được ta, bàn tay thô bạo ghì ch.ặ.t lấy người.

 

Một tên giáp binh thô kệch giữ cằm ta, ánh mắt lướt qua như đánh giá con mồi.

 

Nhờ chuẩn bị lương thực từ trước, ta và Tiêu Tư Thăng giai đoạn đầu ăn uống không tệ, nên giờ đây ta không gầy trơ xương như đám lưu dân khác. 

 

Gã ta cười khẩy, bàn tay hung hãn xé mở cổ áo ta, đôi mắt lóe lên sự cuồng nhiệt. 

 

Nhưng khi nhìn thấy vết ấn đỏ thẫm trên mặt, ánh mắt gã ta lại thoáng hiện vẻ thất vọng.

 

“Mập mạp đấy, nhưng mặt mũi thì chẳng ra gì.”

 

Ta biết rõ điều chờ đợi mình là gì: trước tiên sẽ trở thành món đồ chơi không chút tôn nghiêm, sau đó biến thành món ăn cho bọn chúng.

 

Ta âm thầm nghiến răng chịu đựng. 

 

Thấy bọn chúng dẫn mình rời đi mà không tiếp tục lục soát căn nhà nơi Tiêu Tư Thăng trốn, trong lòng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Chúng không đưa ta về doanh trại, mà chọn một căn nhà có che chắn để dừng chân, một tên đưa ta vào trong, tên còn lại đứng ngoài canh gác.

 

Ta thừa biết ý đồ của chúng.

 

Dù có phải c/h/ế/t, ta cũng không để chúng đạt được mục đích.

 

Một nữ tử yếu đuối, đói đến mức không còn sức lực, có thể làm nên trò gì?

 

Sự ngoan ngoãn của ta càng khiến chúng không hề phòng bị.

 

Nhưng bọn chúng không ngờ rằng, kẻ đói đôi khi lại là một con sói đ/i/ê/n.

 

Trong khoảnh khắc sống c/h/ế/t, bản năng m/á/u lạnh bùng nổ, đủ để ta nuốt chửng bọn chúng khi chúng lơ là.

 

Ta chính là con sói đói ấy.

 

Giả vờ không phản kháng, ta để mặc tên giáp binh làm theo ý hắn ta, thậm chí còn giả bộ thuận theo, từng chút từng chút kiểm soát vị trí.

 

Khi hắn ta cúi đầu vùi mặt vào ng/ự/c ta, ta rút con d/a/o găm giấu trong ủng, một nhát đ/â/m thẳng vào cổ gã đàn ông.

 

Hắn ta trợn trừng mắt, không tin nổi nhìn lên ta.

 

Ta siết ch.ặ.t chuôi d/a/o, hung hãn xoay lưỡi d/a/o mấy vòng, tạo ra một lỗ m/á/u phun trào, g/i/ế/t c/h/ế/t gã đàn ông ngay lập tức.

 

Ta thấy môi hắn ta muốn mấp máy, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng đã bị bàn tay của ta mạnh mẽ che lại, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt. 

 

Chẳng qua mấy nhịp thở, thân thể hắn ta mềm nhũn, lập tức đổ gục lên người ta, m/á/u từ cổ phun ra, nhuộm đỏ khuôn mặt ta, thấm ướt cả tà áo.

 

Một đòn đoạt mạng.

 

Ta đẩy mạnh t/h/i t/h/ể ra, cúi nhặt lưỡi đ.a.o mà hắn ta tạm để sang bên vì bất tiện. 

 

Đầu đ.a.o loạn xạ, ánh thép lạnh lóe lên giữa thân thể và tứ chi hắn ta. 

 

Binh sĩ đang chờ bên ngoài nghe trong phòng bỗng yên ắng, lại thêm tiếng động khác thường liền xông vào xem xét. 

 

Trong ánh sáng leo lắt, chỉ thấy ta tay cầm đ.a.o, tóc tai bù xù, khóe miệng đẫm m/á/u cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo nhìn hắn.

 

Gã đó kinh hoàng, tựa như gặp ác quỷ, đứng sững tại chỗ. 

 

Chưa kịp hoàn hồn, lưỡi đ.a.o của ta đã kề sát cổ.

 

Ta cao năm thước, so với gã ta chỉ thấp hơn chút ít, đối diện chẳng hề nao núng.

 

“Doanh trại của các ngươi ở đâu?” Ta lạnh giọng hỏi.

 

Gã ta không trả lời, muốn vùng vẫy phản kháng. 

 

Ta chẳng chút sợ hãi, càng gia tăng lực, lưỡi đ.a.o liền c.ắ.t sâu vào da thịt, m/á/u ấm rỉ ra để dằn mặt.

 

“Nói, ta tha cho ngươi một mạng.”

 

Nghe giọng ta ngày càng băng lãnh, lại cảm nhận cổ mình đã rướm m/á/u, cơn đau rõ ràng, cuối cùng gã ta khuất phục.

 

“Từ đây đi về phía đông hai dặm, chính là doanh trại. Cầu xin nữ lang rủ lòng từ bi!” 

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page