Chiêu Nô

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Muốn đến Lạc Dương, chúng ta chỉ còn cách đi qua Ung Châu và Tần Châu, không thể vòng qua Thục hay Lương Châu.

 

Ta hỏi Tiêu Tư Thăng, vì sao không tìm quan viên đáng tin cậy ở gần đây, để người của triều đình hộ tống đến Lạc Dương, như thế chẳng phải an toàn và nhanh gọn hơn sao?

 

Y chỉ lắc đầu ngán ngẩm, nói thẳng rằng ở Tây Bắc và Tây Nam, y không có nhân mạch đáng tin cậy. 

 

Nếu không phải vậy, đã chẳng đến mức bị tập kích trên đường cứu trợ, rơi vào cảnh thê thảm như bây giờ.

 

Dù biết phía trước nguy hiểm trùng trùng, chỉ cần sơ suất một chút là mất mạng, nhưng ta chỉ có thể cắn răng mà tiếp tục.

 

Để cược một lần bằng mạng sống thấp hèn này. 

 

Nếu đến cả trời cao cũng không muốn lấy mạng ta, thì ngày sau, có lẽ ta có thể đạp lên đầu những thế gia kiêu ngạo kia mà rửa sạch mối hận này.

 

7.

 

Trong mắt kẻ ngoài, ta và Tiêu Tư Thăng, một nữ tử yếu đuối, một bệnh nhân thân thể mảnh mai, chẳng khác nào hai con bò dê đang lang thang chờ bị xẻ thịt.

 

Để tránh tự chui đầu vào rọ ở thành Ung Châu hay Tần Châu, chúng ta quyết định men theo biên giới giữa Tần Châu và đất Thục mà đi.

 

Gần đến Tần Châu, chân của Tiêu Tư Thăng đã đỡ hơn nhiều, ta có thể dìu y đi, vì vậy đã sớm bỏ lại chiếc xe thồ để tránh gây chú ý.

 

Thế nhưng do phải đi vòng, khi đến biên giới Tần Châu, lương khô của chúng ta đã cạn sạch, dù chỉ ăn mỗi bữa một miếng cũng chẳng còn gì.

 

Đói, thật đói.

 

Cơn đói không hồi kết khiến bụng co thắt đau đớn, ta chỉ có thể không ngừng nuốt nước bọt để tạm xoa dịu.

 

Tiêu Tư Thăng chưa từng chịu đói như thế này bao giờ. 

 

Ngay cả khi còn lương khô, hắn cũng đã nhăn nhó như gặp đại họa, nay đến cả vỏ cây cũng phải nghiến răng mà ăn.

 

Đến nước này, y cũng nhận ra tình thế đã nguy ngập, chỉ mong giữ được mạng, chẳng còn tâm tư mà kén cá chọn canh.

 

Nhưng đáng tiếc, vỏ cây chỉ ăn được vài ngày rồi cạn sạch.

 

Đất đai nứt nẻ, cỏ cây cháy khô, cỏ dại không thấy bóng dáng, vỏ cây đã bị ăn hết.

 

Ban ngày, khi chúng ta tìm chỗ trốn nghỉ, mùi hương từ đâu thoảng đến, mỗi hơi hít vào đều như đẩy con người đến bờ vực phát đ/i/ê/n.

 

Ban đêm, khi tiếp tục lên đường, dưới ánh trăng mờ, những bộ xương trắng phơi trần trên đất hiện rõ mồn một.

 

Ta và Tiêu Tư Thăng đều hiểu, mùi thơm ấy là từ đâu mà đến.

 

Ba ngày trôi qua, ba ngày đói khát, Tiêu Tư Thăng ngày càng gầy gò, hai gò má hõm sâu, cuối cùng ngã quỵ xuống đất.

 

Y theo bản năng nhặt một nắm cát bụi lên, định đưa vào miệng. 

 

Ta không chút do dự, mạnh tay hất đổ.

 

“Ngươi quên rồi sao? Thứ này mà ăn vào, chưa đầy mấy ngày sẽ bụng trương phình, ruột gan nặng trĩu mà c/h/ế/t!”

 

Dọc đường, có không ít người vì ăn đất cát mà bụng phình to, cuối cùng mất mạng.

 

“Nhưng ta không chịu nổi nữa… làm quỷ c/h/ế/t đói cũng tốt hơn…”

 

Y thì thào, giọng nói yếu ớt mà tuyệt vọng.

 

Tiêu Tư Thăng nhìn bầu trời xám xịt, ánh mắt ảm đạm, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống gương mặt tiều tụy.

 

Y nghẹn ngào, tiếng nức nở yếu ớt phát ra từ cổ họng, như người đã cạn kiệt hy vọng.

 

Ta biết, y đã đến giới hạn, nếu không có gì ăn, rất nhanh sẽ c/h/ế/t đói.

 

Dẫu đã quen với cơn đói, sức chịu đựng hơn người thường, nhưng suốt quãng đường này, thể lực ta cũng đã suy kiệt.

 

Nếu không phải chút đạo lý cuối cùng còn níu giữ, ngăn cản ta sa vào những ý nghĩ tăm tối trong lòng, e rằng ta đã xông ra ngoài g/i/ế/t người đoạt thức ăn rồi.

 

Chúng ta nhất định phải có cái gì đó để ăn.

 

Nhìn Tiêu Tư Thăng nằm hấp hối trước mặt, ta cắn răng, lấy ra con d/a/o găm giấu trong áo.

 

Hít một hơi thật sâu, nghiến răng, động tác dứt khoát. 

 

Trong chớp mắt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

 

“Ngươi…”

 

Tiêu Tư Thăng há hốc miệng, ánh mắt đầy kinh ngạc.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page